Lâm Chính không nói gì, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, bỗng rung Tà Kiếm, chém lưỡi kiếm dọc theo thân kiếm Bạch Cốt đến bàn tay Diệp Viêm.
“Không biết tự lượng sức!”.
Diệp Viêm lắc đầu, trở tay xoay kiếm, lập tức hóa giải đòn tấn công của Lâm Chính, đồng thời xoay nhanh thanh kiếm, sức mạnh phi thăng bùng nổ, đánh ra vô vàn hoa kiếm, cuốn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết đối chọi với hắn.
Nhưng chiến đấu chính diện vài lần, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Viêm.
“Chuyện này là sao?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
“Sao là sao?”. Cầm Kiếm Nữ tò mò hỏi.
“Vì sao Thương Lan Kiếm Quyết của sư phụ lại kém như vậy?”.
“Kém?”.
“Chứ không thì sao? Ngay cả tôi cũng không thể nào sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết một cách kém cỏi như vậy, sao sư phụ lại chỉ có trình độ đó?”.
Thương Lan Phúc nghỉ hoặc hỏi. Quả nhiên.
Soạt!
Một tiếng to rõ vang lên.
Sau đó Tà Kiếm bị đánh bay, cả người Lâm Chính ngã xuống, đập mạnh lên đất.
Mọi người định thần nhìn lại.
Ở ngực anh bị cắt rách, máu chảy ồ ạt khiến người khác nhìn mà rợn tóc gáy.
“Người anh em
Lang Gia lập tức xông tới, dìu Lâm Chính dậy. “Anh Lang Gia, tôi không sao”.
Lâm Chính thở hổn hển, vội vàng nuốt vài viên đan dược, khẽ nói: “Lúc trước tiêu hao quá nhiều khí kình, tôi không thể phát huy toàn bộ thực lực. Anh Lang Gia, không thể chiến đấu tiếp nữa, phải rút thôi”.
“Cứ vậy mà đi sao?”.
Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, không cần phải lãng phí thời gian với hắn, đừng vì xung động nhất thời mà khiến mọi người hi sinh tính mạng uổng phí! ĐiI".
Lâm Chính đầy vẻ kiên định. Lang Gia không cam tâm, tức giận vô cùng.
Nhưng anh ta cũng thấy người của mình đều không đấu lại Diệp Viêm, chỉ đành lựa chọn nhẫn nhịn.
“Được, người anh em, tôi nghe theo cậu”.
“Muốn đi? E là không đơn giản như vậy”.
Diệp Viêm lạnh nhạt nói, kiếm trong tay ném lên không trung.
Trong nháy mắt, một luồng uy áp cái thế lan ra bốn phía, bao phủ toàn bộ thao trường.
Tất cả mọi người biến sắc, cơ thể cong gập, cảm thấy trên vai có thêm uy áp đáng sợ từ lúc nào không biết.
Luồng uy áp này giống như một ngọn núi, đè cho mọi người không thở nổi...
Đây là sức mạnh của Diệp Viêm sao?
Sao có thể?
Chỉ dựa vào kiếm uy mà có thể giải phóng ra sức mạnh đáng sợ như vậy?
Mọi người đều kinh ngạc, gian nan ngước mắt nhìn Diệp Viêm, ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Giờ phút này, Lang Gia mới biết suy nghĩ muốn giết chết Diệp Viêm nực cười đến thế nào.
Trong trận chiến trước, Diệp Viêm hoàn toàn không dùng hết toàn lực.
“Diệp Viêm đại nhân! Đừng vội tức giận!”.
“Tha mạng!”.
“Mấy người chúng tôi đều vô tội!"
. Những người bên phía Kỳ Thanh Bạch dường như có chút không chịu nổi sức nặng, đồng loạt nghiến răng kêu lên.
Kỳ Thanh Bạch nhíu mày, trên mặt toát mồ hôi, nhưng rõ ràng vẫn còn thoải mái hơn những người khác.
Lúc kiếm đè xuống, đám người Lang Gia muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Lang Gia cầm trường kiếm, đỏ hai mắt nhìn Diệp Viêm.
Nếu đã không chạy thoát thì chết cùng với hắn!
Nghĩ đến đó, Lang Gia lập tức hành động.
Nhưng Lâm Chính ở bên kéo anh ta lại.
“Người anh em?”.
Lang Gia ngạc nhiên quay đầu.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Diệp Viêm không định giết chúng ta, nếu không, hắn sẽ không chỉ trấn áp đơn giản như vậy”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!