Chương 936: Tôi biết Thiên Huyền Thảo ở đâu
Chuyện của nhà họ Lương gây chấn động cả Yên Kinh. Ngay tối đó có rất nhiều gia tộc tới hỏi thăm tình hình. Những người có mặt tại hiện trường thì run rẩy, chỉ muốn tránh xa.
Đêm khuya. Cả Yên Kinh vẫn sáng đèn. Trận chiến giữa Lệ Vô Cực và thần y Lâm dù không diễn ra quá lâu nhưng màn quyết đấu đặc sắc vấn in sâu trong tâm trí của đám đông. Không ai có thể quên được. Lúc này, cuộc chiến đó đã trở thành truyền thuyết ở Yên Kinh rồi.
Tại nhà họ Lâm. Mấy người Lâm Hình, Lâm Thái đang ngồi tập trung trong từ đường. Mấy người Lâm Ngữ Yên cũng có mặt.
Ai cũng cầm điện thoại của mình và nhìn chăm chăm đoạn video đang được phát. Đây là đoạn video do một người có mặt ghi lại được.
Hình ảnh không được rõ nét. Không phải do người quay kém mà là do tốc độ quay không bắt kịp với tốc độ giao đấu của hai người .
Đoạn video này đã được truyền khắp các diễn đàn võ thuật Hoa Quốc rồi. Các diễn đàn bùng nổ bình luận. Từng người nhà họ Lâm đều nhìn chăm chăm vào màn hình với sắc mặt vô cùng kỳ quái. Kinh ngạc có, bàng hoàng có, hoảng sợ cũng có…
“Nhanh quá bố ơi. Dù còn để tốc độ chậm để xem thì cũng không thể nào bắt được động tác của họ”, Lâm Ngữ Yên hít một hơi thật sâu, giơ điện thoại lên vào nói.
“Dù sao thì đây cũng là cuộc chiến thiên kiêu mà. Có thể trở thành thiên kiêu thì người thường sao so bì được?”, Lâm Thái trầm giọng. “Nhưng là thiên kiêu thì đã sao? Thiên tài nhà họ Lâm đủ sức đối kháng! Giờ điều khiến bố lo lắng không phải là thiên kiêu mà là thần y Lâm!”
“Thần y Lâm chẳng phải cũng là thiên kiêu sao? Cùng lắm thì giờ là song lệnh thiên kiêu mà thôi!”, Lâm Hình nói bằng vẻ vô cảm.
“Song lệnh à?”
Lâm Thái lắc đầu: “Có thể mọi người đánh giá thấp cậu ta rồi. Nghe nói thiên kiêu Huyết Trường Phong của đảo Vong Ưu cũng đã bị mất thiên kiêu lệnh rồi!”
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.
“Huyết Trường Phong mất thiên kiêu lệnh…thì liên quan gì tới thần y Lâm chứ?”, một người hỏi.
“Lúc trước, trên đảo Vong Ưu xảy ra biến cố, tình hình cụ thể thì do người ở đảo đã bịt chặt tin tức nên không nắm rõ, nhưng ngay này hôm đó Lương Huyền Mi cũng từ đảo trở về Yên Kinh, mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Hơn nữa thần y Lâm còn coi Lương Huyền Mi như em gái. Mối quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không bình thường. Vậy thì, mọi người thấy miếng lệnh bài của Huyết Trường Phong sẽ do ai đoạt được đây?”, Lâm Thái nói.
Dứt lời, cả nhà họ Lâm đều nín thở.
“Tam…tam lệnh thiên kiêu sao?”, Lâm Ngữ Yên run rẩy nói.
“Trong lịch sử chỉ có một vị là tam lệnh thiên kiêu! Lâm Thái, chuyện này không thể nói linh tinh được, nếu không sẽ gây ra ồn ào đấy!", Lâm Hình nói giọng khàn khàn .
“Cũng chỉ là suy đoán. Hơn nữa việc suy đoán này cũng có chứng cứ. Nếu như thần y Lâm thực sự là tam lệnh thiên kiêu thì từ thái độ trước đây của cậu ta với nhà họ Lâm có thể thấy cậu ta rất có ác cảm với chúng ta. Hoặc là hóa địch thành bạn, hoặc là phải làm gì đó”, Lâm Thái nói.
“Tức là…”
“Tức là cần phải báo lên cho các trưởng lão. Tốt nhất là cần có biện pháp đối phó toàn diện”, dứt lời, cả căn phòng chìm trong im lặng.
Các gia tộc lớn của Yên Kinh về cơ bản có cùng suy nghĩ như nhà họ Lâm. Tất cả đều cảm thấy bất ngờ trước cuộc chiến vừa rồi, đồng thời tích cực nghĩ cách. Nhất là sau khi thần y Lâm có thêm một Thiên Kiêu Lệnh nữa. Ai ai cũng cảm thấy không dám tin.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm tới những điều đó. Lúc này anh đang tức tốc tới bệnh viện.
“Thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Tình hình của bệnh nhân rất tệ. Phổi của cô ấy xảy ra vấn đề, bắt đầu xơ cứng rồi. Cậu xem báo cáo kết quả kiểm tra này”, một vị bác sĩ chạy tới, đưa bệnh án cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy. Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
“Thần y Lâm, trước mắt chỉ có hiệp hội nước Mễ mới có đủ thiết bị điều trị cho cô Lương. Cơ sở vật chất chỗ chúng tôi có phần lạc hậu. Nhưng dù là nước Mễ thì cũng chỉ có thể hòa hoãn được bệnh tình chứ không trị tận gốc được”.
“Vậy phải làm sao?”, Cung Hỉ Vân cuống cả lên.
“Rất phức tạp. Trước mắt, hiệp hội y học không có đầy đủ phương pháp để trị tận gốc cho cô ấy, hơn nữa nhìn từ báo cáo thì vùng bụng của cô Lương không chỉ bị xơ cứng mà ngay cả xương của cô ấy cũng xuất hiện vấn đề”.
Đám đông tái mặt.
“Đưa tôi đi gặp Lương Huyền Mi, tôi muốn đích thân chẩn đoán cho cô ấy”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thần y Lâm, mời bên này”, vị bác sĩ kia vội vàng nói rồi dẫn đường. Lâm Chính nhanh chóng tới phòng bệnh ICU để gặp Lương Huyền Mi. Thế nhưng cô ta lúc này đã hôn mê sâu, cơ thể toàn là dây rợ, nhìn trông vô cùng đáng sợ.
Vừa mới rời đi có một lúc mà Lương Huyền Mi đã thành ra như thế này rồi sao? Đúng là đời vô thường.
Nhà họ Lương không biết tình hình của cô ta tệ hại tới mức này nên chỉ có mỗi Vệ Yến ở lại chăm sóc cho cô ta.
Lâm Chính lấy ra một cây châm, xắn tay áo của Huyền Mi lên và châm lên tay cô gái. Sau đó tại các vị trí quan trọng, anh cũng ấn nhẹ vài cái. Cuối cùng là bắt mạch cho cô ta.
Một lúc sau, Lâm Chính đặt tay Huyền Mi xuống. Nhưng sắc mặt của anh trông vô cùng khó coi.
“Thần y Lâm, tình hình thế nào rồi?”, một bác sĩ hỏi.
“Còn tệ hơn những gì ông kiểm tra nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Đến cả cậu cũng không chữa trị được sao?”
Lâm Chính im lặng một lúc. Đám đông hiểu điều đó có nghĩa là gì. Thần y Lâm dù sao cũng không phải là thần. Không phải bệnh gì anh cũng có thể chữa trị được.
Lâm Chính lấy ra một túi đựng châm, cắm thêm lên người Huyền Mi. Mỗi một cây châm đâm xuống thì sắc mặt của Huyền Mi lại tốt lên đôi chút dù vẫn còn tái nhợt.
“Tôi xử lý sơ qua hệ thống mai mạch cho cô ấy. Thế nhưng việc phổi bị xơ và xương toàn thân gặp vấn đề thì vẫn phải dựa vào máy móc và sự chăm sóc của mọi người. Giai đoạn này phiền tới mọi người rồi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.