Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 937: Kỳ Lân Môn

“Lệ Vô Cực?”, Từ Thiên nhíu mày. 

Cung Hỉ Vân lập tức cảnh giác. 

“Không cần căng thẳng như vậy, tôi đã thành thế này rồi, các người cảm thấy tôi còn có thể làm gì được các người?”, Lệ Vô Cực liếc nhìn Cung Hỉ Vân, thản nhiên nói. 

Cung Hỉ Vân sững sờ, lúc này mới hơi thả lỏng. 

“Bác sĩ Trương, ở đây nhờ cả vào anh. Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói với cô Vệ Yến, trợ lý của tôi”, thần y Lâm nói với bác sĩ ở bên cạnh. 

“Thần y Lâm, đây là chuyện nên làm, nếu cậu có thời gian, có thể mở một cuộc tọa đàm với khoa Đông y của bệnh viện chúng tôi không? Bác sĩ của bệnh viện chúng tôi rất hi vọng có thể học tập một số kinh nghiệm tâm đắc từ cậu”, bác sĩ Trương nắm tay Lâm Chính nói. 

“Không thành vấn đề, có thời gian chúng ta hãy cùng nhau giao lưu học hỏi”, Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ra khỏi phòng bệnh. 

Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất. 

Anh bình tĩnh nhìn sang Lệ Vô Cực: “Ở đâu có?”. 

“Kỳ Lân Môn!”. 

“Kỳ Lân Môn? Đó là đâu?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi. 

“Đó là tông môn của tôi, còn vị trí thì vô cùng bí mật, tôi có thể đưa anh đi”, Lệ Vô Cực nói. 

“Vậy ý anh là muốn giao dịch với tôi? Anh dẫn tôi đến Kỳ Lân Môn, tôi sẽ chữa trị vết thương trên cơ thể anh?”, Lâm Chính hỏi. 

“Không cần, tôi dẫn anh đến Kỳ Lân Môn luôn là được, còn chữa hay không cũng không sao”, Lệ Vô Cực bình tĩnh nói. 

“Ồ? Ý anh là anh không muốn hồi phục nữa?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta. 

“Tôi đã nhìn thấu rồi, có võ công hay không thì có tác dụng gì? Có thể thắng nổi lòng người không?”, đôi mắt Lệ Vô Cực vô cùng sâu sắc, khàn giọng nói. 

Lông mày Lâm Chính khẽ động đậy, không nói gì. 

“Ở hậu sơn của Kỳ Lân Môn có một cấm địa, trong cấm địa có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Thần y Lâm, nếu anh muốn chữa trị cho em gái anh thì có thể đến Kỳ Lân Môn tìm thuốc. Tôi từng nghe người trong môn nói về chuyện của Thiên Huyền Thảo, có lẽ ở đó sẽ có. Tôi nghĩ anh có thể mang theo vài đan dược thần kỳ mà anh luyện chế đến Kỳ Lân Môn đổi lấy Thiên Huyền Thảo. Nếu anh đồng ý, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi”, Lệ Vô Cực nói. 

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, nếu vậy tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ ngay trong đêm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!”. 

“Ngày mai anh hãy đến bệnh viện tìm tôi”, Lệ Vô Cực nói, sau đó đẩy xe lăn rời đi. 

“Đợi đã”, Lâm Chính hô lên. 

“Thần y Lâm còn chuyện gì sao?”, Lệ Vô Cực hơi nghiêng đầu sang. 

Lâm Chính đi tới, lấy Sâm Hoàng từ túi bên trong áo ra, tước một mảnh sâm bé bằng móng tay đưa qua. 

“Ngậm trong miệng một đêm! Ngày mai tôi không muốn đẩy anh đến Kỳ Lân Môn đâu”. 

Lệ Vô Cực nghe vậy thì đồng tử hai mắt co lại, run rẩy đưa tay nhận lấy mảnh sâm. 

“Cảm ơn”. 

“Không cần cảm ơn, mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi”. 

Lâm Chính nói xong bèn quay người rời khỏi. 

Anh gọi điện thoại cho Mã Hải. 

Hiệu suất của Mã Hải quả thật không tệ, khi Lâm Chính rời khỏi Giang Thành, Mã Hải đã bố trí máy bay tư nhân. 

Sáng ngày hôm sau, Lệ Vô Cực đứng dậy khỏi giường bệnh. 

Hắn cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức. 

Nhưng… cũng chỉ là đau nhức. 

So với tình trạng toàn thân mất đi tri giác như ngày hôm qua, hắn thích cảm giác đau nhức này hơn. 

Hơn nữa, hắn phát hiện… tứ chi của mình dường như đã có thể cử động nhẹ. 

Lệ Vô Cực vô cùng kinh ngạc, nhìn hai tay mình, phát hiện nhiều vết thương trên đó đã lành, hắn ngây ra trong chốc lát, sau đó run rẩy bước xuống giường. 

Mặc dù động tác không tính là nhanh nhẹn, nhưng cuối cùng hắn cũng đã khôi phục được năng lực hành động. 

“Y tá! Y tá!”. 

Lệ Vô Cực kích động hét lên. 

Chẳng mấy chốc, một y tá vội vã chạy vào phòng bệnh. 

 “Anh Lệ, bây giờ anh vẫn chưa thể cử động tùy tiện… Anh… Sao có thể như thế?”. 

Nhìn thấy Lệ Vô Cực xuống được giường đi lại, y tá cũng sững sờ. 

Cho đến giờ này chỉ mới qua một đêm… 

Sau khi kiểm tra một phen, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc. 

“Anh Lệ, khả năng hồi phục của anh thật tốt… Trời ạ, đúng là kỳ tích… Xem ra người luyện võ các anh đúng là rất khác biệt”, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra mà cảm khái không thôi. 

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm!”. 

Lệ Vô Cực lẩm bẩm, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp. 

Hắn đột nhiên cảm thấy, mấy năm qua hắn luôn đi sai phương hướng. 

Luyện võ đến cảnh giới cao thì có tác dụng gì? 

Như thế chỉ có thể quyết định cái chết của người khác. 

Còn y võ thì lại chân chính nắm giữ sinh mạng của người khác. 

“Cậu Lệ, Chủ tịch Lâm đã đợi cậu ở trên xe”, Cung Hỉ Vân đi tới, nói với Lệ Vô Cực trong phòng bệnh. 

“Được!”. 

Lệ Vô Cực đột nhiên bừng tỉnh, đi ra ngoài. 

“Anh Lệ, bây giờ anh vẫn chưa thể xuất viện, phải theo dõi thêm”, bác sĩ hô lên. 

“Không cần đâu, bây giờ tôi cảm thấy rất tốt!”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement