Nước Chảy Bèo Trôi

1

 

“Mẹ, lời cầu hôn của nhà họ Lục còn tính không?”

 

Nghe tôi hỏi, tay mẹ cầm tách trà khẽ run, bà nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: “Nam Nam, con hỏi cái này làm gì?”

 

Trong ánh mắt của mẹ, không che giấu nổi sự lo lắng.

 

Vừa mới đây thôi, video cầu hôn của Hà Thành An tối qua đã bùng nổ khắp mạng xã hội. Ai cũng biết nhà họ Hà sắp có tin vui, nhưng cô dâu lại không phải là tôi, người đã yêu anh ấy suốt tám năm.

 

Mẹ thấy tôi không nói gì, sốt sắng bảo: “Nam Nam, cưới xin là chuyện lớn, con đừng hành động bốc đồng đấy.”

 

Tôi kìm nén nỗi cay đắng trong lòng, khẽ lắc đầu.

 

“Mẹ, chỉ là con đã suy nghĩ thông suốt rồi. Ngày đó, nhà mình không lập tức từ chối lời cầu hôn của nhà họ Lục, chẳng phải vì thấy họ đáng tin hơn Hà Thành An sao? Con tin vào ánh mắt của ba mẹ.”

 

Nghe đến đây, mẹ thở dài một hơi: “Con trai út của nhà họ Lục, Lục Cảnh Châu, cũng không tệ. Nhưng chi bằng hai đứa gặp mặt một lần trước, rồi hãy quyết định?”

 

“Không cần đâu, chuyện này ba mẹ cứ sắp xếp là được, con không có ý kiến gì.”

 

Sau khi thống nhất chuyện này, tôi ở lại nhà ăn bữa cơm rồi trở về căn hộ nhỏ mà tôi đã tự mua.

 

Chỉ là tôi không ngờ rằng Hà Thành An lại có mặt ở đây.

 

Nghe tiếng mở cửa, anh ta ung dung đặt công việc xuống, ngước lên nhìn tôi: “Hôm nay em bận lắm à? Về muộn quá.”

 

Tôi thay giày, hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

 

“Vừa đi tiếp khách về, tiện đường nên ghé qua thăm em.” Hà Thành An như mọi khi, tiến lại gần muốn ôm tôi.

 

Nhưng khi anh đến gần, tôi thoáng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc của nước hoa nữ.

 

Đó là loại nước hoa mà Phùng Doanh thường dùng.

 

Trong lòng tôi nổi lên cảm giác bài xích, vô thức lùi lại, tránh khỏi vòng tay của anh.

 

Cảm giác chua xót trào lên trong lòng ngực.

 

“Anh thấy rồi, vậy có thể đi được rồi đấy.”

 

Cánh tay Hà Thành An khựng lại giữa không trung, nghe tôi nói vậy, anh khẽ cười: “Đừng có giận dỗi như thế chứ, Nam Nam. Mấy ngày trước chẳng phải em vừa nói muốn anh dành thời gian ở bên em nhiều hơn sao? Hôm nay anh cố ý rảnh để đến đây với em đấy.”

 

Hôm qua là sinh nhật tôi. Từ sáng đến tối, tôi đợi anh từng phút từng giây, nhưng không hề nhận được lấy một cuộc gọi.

 

Đến tối, khi tôi không thể kiềm chế được nữa, định đi tìm anh thì lại nhận được một video từ số điện thoại lạ.

 

Đó là đoạn video anh cầu hôn Phùng Doanh trước mặt toàn thể nhân viên trong công ty.

 

Trong video, mọi người đều phấn khích reo hò vui mừng.

 

Tôi không dám tin vào mắt mình, vội vàng chạy đến công ty của anh, chỉ muốn nghe một lời giải thích từ chính miệng anh.

 

Nhưng lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và một người bạn.

 

Lúc đó, tôi mới hiểu rằng trong cuộc chơi tình cảm này, tôi đã trở thành trò cười lớn nhất.

 

Nghĩ đến những lời anh nói tối qua, tim tôi như bị đ.â.m mạnh một nhát, đau đến ngạt thở.

 

Ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt dịu dàng thân thuộc.

 

Mắt tôi dần nhòe đi, nước mắt tràn mi, không biết vì sao lại cảm thấy đau đớn như vậy, như thể không thể thở nổi.

 

Nhìn thấy nước mắt tôi rơi, Hà Thành An có chút bối rối, anh lúng túng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi: “Em khóc gì thế? Ai bắt nạt em à? Nói anh nghe, anh sẽ giúp em xử lý kẻ đó!”

 

2 Tình Yêu Biến Mất

 

Từ nhỏ, Hà Thành An đã là "ông trời con" trong khu phố. Anh ấy nghịch ngợm, bướng bỉnh, thường khiến mẹ phải chạy theo mà đánh mắng.

 

Còn tôi là một đứa trẻ sinh non, sức khỏe yếu nên từ bé đã được bố mẹ chăm sóc cẩn thận. Họ không cho tôi ra ngoài chơi với các bạn, chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, ngước nhìn đám trẻ vui vẻ chạy nhảy bên ngoài mà thầm ngưỡng mộ.

 

Mỗi lần thấy tôi ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, Hà Thành An thường lén lút chạy qua, mang đủ loại bánh kẹo đến cho tôi, còn nựng má tôi rồi nói nhỏ: “Em gái, bao giờ em mới ra ngoài chơi với anh đây?”

 

Lên cấp hai, sức khỏe của tôi dần khá hơn, bố mẹ mới yên tâm cho tôi ra ngoài chơi.

 

Lúc ấy, anh luôn cẩn thận bảo vệ tôi, dặn dò: “Nam Nam, nếu ra ngoài có ai bắt nạt em, chỉ cần nói tên anh ra, họ sẽ không dám động đến em nữa.”

 

Kể từ đó, mỗi khi tôi ra ngoài, anh đều đi cùng, đưa tôi đến những nơi tôi muốn. Khi có ai bắt nạt tôi, anh luôn xuất hiện kịp lúc, là nơi tôi tìm thấy sự che chở an toàn.

 

Lên đại học, chúng tôi tự nhiên xác định mối quan hệ yêu đương. Anh càng dịu dàng với tôi, dành hết mọi sự yêu chiều đặc biệt cho tôi.

 

Cho đến năm ba, sự xuất hiện của Phùng Doanh phá vỡ tất cả những điều đẹp đẽ ấy.

 

Cô ấy thông minh, xinh đẹp, làm việc gọn gàng và tự tin. Phùng Doanh cũng là bạn cùng khoa với Hà Thành An. Họ có cách nói chuyện mà tôi không thể nào hiểu nổi.

 

Ban đầu, Hà Thành An còn kiên nhẫn giải th cho tôi. Nhưng về sau, anh bắt đầu tỏ vẻ phiền phức, bảo: “Bọn anh nói gì em cũng không hiểu, thôi em cứ làm việc của mình đi.”

 

Họ nói chuyện không ngừng, từ thực tế đến thế giới mạng, từ ban ngày đến đêm khuya. Còn tôi và Hà Thành An ngày càng chỉ còn vài lời ngắn ngủi.

 

Bạn bè nhắc nhở tôi nên để ý đến mối quan hệ giữa hai người. Nhưng tôi không để tâm, vì nghĩ rằng dù là người yêu cũng nên có không gian riêng tư của mình. Tôi tin tưởng anh, anh sẽ không yêu người khác.

 

Nhưng thực tế lại tát vào mặt tôi một cú đau điếng.

 

Tối hôm đó, Hà Thành An không rời đi, nói rằng anh lo cho tôi.

 

Tôi lặng lẽ nhìn anh rất lâu, rồi thản nhiên đáp: “Tùy anh thôi.”

 

Nói rồi, tôi về phòng. Khi anh định theo vào, tôi kịp khóa cửa lại.

 

Đứng ngoài cửa, Hà Thành An với ánh mắt phức tạp, ngừng một lúc rồi nói: “Nam Nam, anh sẽ đứng đây, đợi đến khi em bình tĩnh lại rồi ra nói chuyện với anh, được không?”

 

Advertisement
';
Advertisement