Tôi không trả lời, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay lạnh lẽo, để lại cảm giác đau đớn lan tỏa.
Hà Thành An, em không muốn yêu anh nữa.
Sáng hôm sau, tôi xoa thái dương đang đau nhức, bước ra khỏi phòng.
Vừa thấy tôi, Hà Thành An đã vội vã khoác áo, chuẩn bị ra ngoài.
“Nam Nam, anh có việc gấp phải xử lý ngay, tối nay anh sẽ quay lại đón em, mình cùng đi ăn tối nhé.”
Không đợi tôi đáp lời, anh đã lao ra ngoài, thoáng chốc đã khuất bóng.
Tôi mím môi, nhìn về phía ghế sofa nơi anh vừa nằm ngủ. Chợt nhận ra anh vội vã bỏ quên điện thoại ở đây.
Tôi cầm lấy điện thoại định chút nữa sẽ mang trả cho anh.
Bỗng một tin nhắn hiện lên ngay trên màn hình.
Điện thoại của Hà Thành An không đặt mật khẩu, nên tin nhắn đến là có thể đọc ngay.
Tin nhắn từ một người có tên là “Heo Con Ngốc Nghếch”.
Trong ảnh, Phùng Doanh ngồi trong phòng cấp cứu của bệnh viện, có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn nhìn vào ống kính cười tươi, giơ tay làm dấu “V”.
Cô ấy viết: “Anh đi đường đừng vội, nhớ cẩn thận nhé. Em sẽ ở đây đợi anh.”
3 Anh Ấy Không Còn Là Lựa Chọn Đầu Tiên Của Tôi Nữa
Lúc này, tôi mới hiểu lý do anh ấy vừa nãy vội vã ra khỏi nhà.
Tôi bật cười tự giễu, gọi dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố giúp gửi điện thoại của anh ấy đến công ty.
Sau đó, tôi cũng đến công ty để làm việc. Từ sau khi tốt nghiệp, tôi đã vào làm ở công ty gia đình. Bố tôi muốn tôi trải nghiệm và học hỏi nên bắt đầu từ vị trí nhân viên bình thường.
Đến giờ, nhờ vào năng lực của mình, tôi đã trở thành trưởng phòng.
Vừa đến công ty, trợ lý mang đến một dự án: “Tiểu Tần Tổng, ở đây có một hồ sơ cần chị xử lý, tất cả các quy trình đã hoàn tất, chỉ còn chờ chị ký.”
Tôi cầm lên xem kỹ, đây là dự án hợp tác với tập đoàn Hà Thị, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ đến dự án này.
“Bên Tổng giám đốc Tần đã phê duyệt chưa?”
“Chưa ạ.” Trợ lý hơi ngập ngừng rồi nhanh chóng đáp: “Chẳng phải chị từng nói, chỉ cần không phải là dự án quan trọng, lựa chọn đầu tiên luôn là Hà Thị sao?”
Tôi chợt nhớ ra, đúng là từng nói vậy. Lúc đó tôi nghĩ rằng hai nhà chúng tôi sớm muộn cũng thành người một nhà, ai kiếm được nhiều hay ít cũng không thành vấn đề, nên không chú ý nhiều đến lợi nhuận của dự án.
“Lần này thì thôi, nhưng lần sau nếu gặp tình huống tương tự, hãy ưu tiên chọn đối tác tốt nhất. Tất cả vì lợi ích của công ty.”
Làm việc suốt cả ngày, tan làm tôi dọn đồ và định ghé qua một nhà hàng Trung mới mở gần đây.
Nhưng khi đến nơi, tôi mới nhận ra nhà hàng đã chật kín khách.
Đang định quay đi thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Cô Tần, cô cũng đến đây ăn à?”
Quay lại nhìn, là Phùng Doanh với nụ cười rạng rỡ và Hà Thành An đang ngồi ở bàn.
Hà Thành An thấy tôi, ánh mắt có chút sững sờ, rồi nhanh chóng nói: “Anh vừa định gọi điện rủ em đến ăn cùng, không ngờ em lại đến rồi, mau vào đây ăn chung đi.”
Anh ra hiệu cho phục vụ mang thêm chén đũa.
Trưa nay tôi ăn không nhiều, giờ đã đói cồn cào.
Vậy nên tôi quyết định không rời đi, ngồi xuống.
“Cô Tần, tôi nhớ cô thích ăn cay, để tôi gọi thêm vài món cay nhé.”
Nhìn lên bàn, tôi thấy toàn là những món ăn thanh đạm.
Trước đây, tôi và Hà Thành An đều là những người không thể thiếu ớt trong bữa ăn.
Anh từng nói rằng món ăn mà không có ớt thì chẳng khác nào thiếu mất linh hồn, ăn một miếng cũng khó chịu như muốn chết.
Vậy mà bây giờ, trước một bàn đầy món thanh đạm, anh vẫn không biểu lộ chút khó chịu nào.
Hà Thành An không vui, lườm cô ấy một cái, trách móc: “Anh thấy là em muốn ăn cay thì có, quên mất bác sĩ đã dặn em hôm nay rồi sao? Gần đây em chỉ được ăn đồ thanh đạm thôi.”
Bị mắng, Phùng Doanh hừ nhẹ một tiếng, nũng nịu: “Biết rồi mà, quản gia đại nhân, tất cả nghe theo anh là được chứ gì.”
Nhìn thấy cách họ tương tác, trái tim tôi, dù đã đau đớn chằng chịt, lại chẳng còn chút cảm xúc.
Anh chỉ lắc đầu, bất lực.
“Em cứ ăn đi, anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Nhìn anh rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Phùng Doanh dần tắt, cô ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức.
“Tần Nam Nam, cô khiến tôi phải thay đổi cái nhìn đấy. Rõ ràng biết Thành An đã cầu hôn tôi, vậy mà cô vẫn cố đeo bám không buông, mặt cô cũng dày thật.”
Nghe giọng điệu khinh miệt của cô ấy, tôi ngước lên nhìn cô: “Giật người yêu của người khác là một điều đáng tự hào sao? Đến mức cô phải khoe khoang giữa nơi đông người thế này?”
“Cô…”
Cô ấy còn chưa nói hết câu, từ khu vực bếp của nhà hàng bỗng nhiên bốc lên một làn khói đen.
Có người hoảng hốt la lớn: “Cháy rồi!”
Vừa nghe xong, cả nhà hàng đang ồn ào lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người đều hoảng loạn chạy trốn.
Tôi phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy định rời đi.
Nhưng chưa kịp bước ra, một bóng người đột nhiên va mạnh vào tôi.
Chưa kịp đứng vững, tôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy lo lắng: “Doanh Doanh, đừng sợ, anh sẽ đưa em ra ngoài ngay.”
Hà Thành An không dừng bước, nhanh chóng đưa Phùng Doanh ra khỏi đám cháy. Trái tim anh đập mạnh, vui mừng vì thoát nạn, ôm chặt lấy cô.
“May quá, em không sao…”
Nói đến đây, anh chợt nhớ ra điều gì đó.
Anh quay phắt lại, thấy tôi đứng không xa, lạnh lùng nhìn họ.
Giọng anh nghẹn lại, ngập ngừng nói: “Nam Nam, anh… lúc nãy anh chỉ quá gấp, không cố ý bỏ rơi em…”
“Tôi biết.” Tôi lạnh lùng ngắt lời anh.
Khoảnh khắc anh ôm cô ấy rời đi, tôi đã nhận ra rõ ràng rằng Hà Thành An, người từng nói sẽ bảo vệ tôi suốt đời, đã hoàn toàn thay đổi.
Thấy tôi không giận, anh thở phào nhẹ nhõm, đề nghị đưa tôi về nhà.
“Không cần đâu, tôi thấy cô Phùng hình như sợ hãi lắm, anh nên đưa cô ấy về trước đi.”