4 Không Chờ Được Thì Cũng Không Nhớ Nữa
Những ngày sau đó, tôi không còn liên lạc với Hà Thành An nữa, mà bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của mình.
Hôm ấy, nhận được tin nhắn từ nhà thiết kế, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa ghé tiệm lấy chiếc váy cưới đặt may riêng. Đó là chiếc váy tôi từng chuẩn bị để cầu hôn Hà Thành An, nhưng bây giờ, ngày đó sẽ chẳng bao giờ đến.
Trùng hợp là vừa bước vào tiệm, Phùng Doanh cũng đi theo ngay sau.
Cô ta nhìn thấy hộp quà tôi đang cầm, kiêu ngạo nhìn nhà thiết kế: “Tôi muốn thử chiếc váy cưới đó.”
“Xin lỗi, đây là váy đặt may riêng của cô Tần, quyền sở hữu thuộc về cô ấy.”
Phùng Doanh cười khẩy đầy khinh miệt: “Đặt váy cưới rồi sao, làm như sắp kết hôn thật vậy…”
Nói đến đây, dường như cô ta bừng tỉnh điều gì, lập tức giận dữ.
“Có phải cô định mặc chiếc váy này để phá đám cưới của tôi không!”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, tôi chẳng buồn để tâm: “Có bệnh thì đi chữa, đừng phát rồ ở đây.”
Nói rồi, tôi cầm hộp quà định rời đi.
Không ngờ cô ta đột nhiên lao tới, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã xé toạc chiếc hộp và điên cuồng giật mạnh chiếc váy cưới lộng lẫy.
Nhưng vẫn chưa đủ, cô ta lao đến quầy, giật lấy chiếc kéo và tàn nhẫn xé nát chiếc váy.
“Tần Nam Nam, đừng mong phá hỏng đám cưới của tôi! Tôi sẽ hủy hoại chiếc váy cưới của cô, để xem cô còn làm gì được!”
“Phùng Doanh, cô điên rồi à?”
Tôi tức giận, định giành lại chiếc váy, nhưng không may bị kéo của cô ta cứa vào tay, m.á.u nhanh chóng chảy ra.
Phùng Doanh khựng lại, rồi bất ngờ cầm kéo rạch vài đường trên cánh tay mình.
Sau đó, cô ta ngồi phịch xuống đất, rên rỉ yếu ớt.
Tôi chưa kịp lên tiếng vì sốc trước hành động điên rồ của cô ta thì Hà Thành An từ ngoài cửa nhanh chóng chạy vào.
Nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt, mắt anh đỏ lên vì tức giận, giận dữ nhìn tôi: “Tần Nam Nam! Từ khi nào em trở nên độc ác thế này?”
Đôi mắt anh đầy căm hận, nhưng khi quay sang Phùng Doanh lại lộ vẻ xót xa.
Anh đi đến, cẩn thận đỡ cô ta lên, Phùng Doanh tựa vào n.g.ự.c anh, nghẹn ngào nói: “Thành An, tất cả là lỗi của em, anh đừng trách cô Tần, cô ấy không cố ý đâu.”
“Không cố ý?” Anh nghiến răng nhìn tôi: “Tốt nhất là không cố ý thật, Tần Nam Nam, nếu Doanh Doanh có chuyện gì, anh sẽ không tha cho em!”
Nói xong, anh bế Phùng Doanh rời khỏi.
Thực ra, chỉ cần anh ngẩng đầu lên một chút, sẽ thấy máy quay của tiệm đã ghi lại tất cả.
“Cô Tần, hay là để tôi giải thích giúp cô nhé?” Nhà thiết kế tốt bụng đề nghị.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.”
Thế này cũng tốt, để dứt khoát chấm dứt mọi nhớ nhung.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày cưới của tôi.
Lần đầu tiên, tôi được gặp người sắp trở thành chồng mình.
Lục Cảnh Châu còn đẹp trai hơn Hà Thành An, khuôn mặt lạnh lùng mang chút gì đó không gần gũi, nhưng khi nhìn tôi lại lộ ra chút dịu dàng.
Khoảnh khắc này, tôi chợt thấy mơ hồ về tương lai.
Anh dường như hiểu được sự lo lắng của tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng căng thẳng, có anh đây.”
Lục Cảnh Châu khéo léo đưa tôi chào hỏi gia đình và dâng trà. Anh cư xử tinh tế, không khiến tôi cảm thấy chút khó chịu nào.
Lúc lên xe hoa, anh cũng rất chu đáo, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Khi động cơ xe khởi động, trái tim bất an của tôi dần bình yên lại.
Cùng lúc đó, ngồi trên một chiếc xe hoa khác, Hà Thành An rõ ràng không yên tâm.
Theo lý mà nói, hôm nay là ngày trọng đại, lẽ ra tôi phải có chút động tĩnh chứ.
Anh gần như lật tung điện thoại lên, nhưng chẳng thấy một tin nhắn nào liên quan đến tôi.
Khi đến khách sạn, nỗi bất an trong lòng anh không những không tan đi mà còn ngày càng mãnh liệt.
Anh đảo mắt nhìn quanh, kiên quyết dặn dò mấy người phù rể: “Các cậu trông chừng đám cưới cho kỹ, đừng để Tần Nam Nam đến phá đám.”
Ngay giây tiếp theo, một phù rể phì cười.
“Anh yên tâm đi, Tần Nam Nam không rảnh đến phá đám cưới anh đâu, hôm nay cô ấy cũng kết hôn, chắc giờ này đang làm lễ ở khách sạn rồi.”