5 Cùng Ngày Tôi Cưới, Anh Cũng Cưới
Các nghi thức trong lễ cưới thật phức tạp, sau một hồi bận rộn, tôi gần như không thể đứng thẳng người lên được.
Lục Cảnh Châu nhận ra vẻ mệt mỏi của tôi, đề nghị: “Em đi rửa mặt trước đi.”
Tôi chớp mắt, bỗng thấy hơi ngại ngùng. Đây là đêm tân hôn của chúng tôi, câu nói đó nghe qua thì bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến tôi đỏ mặt.
Nghĩ đến những gì có thể xảy ra sau đó, tai tôi nóng bừng lên.
“Em… anh…”
“Em yên tâm, anh sẽ không ép em.” Anh cởi áo khoác, lấy một chiếc chăn mới từ tủ và đặt sang một bên: “Chúng ta đã kết hôn rồi, mọi chuyện có thể từ từ, không cần miễn cưỡng.”
Đúng như lời anh nói, anh không làm gì cả.
Dù nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng giữa chúng tôi có hai chiếc chăn ngăn cách.
Nằm trên giường, tôi chợt nghĩ đến sính lễ mà gia đình anh đã mang đến, lòng bỗng dậy lên cảm giác bất an.
Tôi thực sự không hiểu, tôi chưa từng quen biết Lục Cảnh Châu, vậy tại sao anh lại đến nhà tôi cầu hôn.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà hỏi anh.
Tiếng thở của Lục Cảnh Châu rất nhẹ.
Tôi chờ đợi hồi lâu, nhưng không thấy anh trả lời.
Đang lúc tôi nghĩ rằng anh đã ngủ, thì bỗng nghe thấy giọng anh: “Vì muốn cưới em, nên anh đã làm vậy.”
Câu trả lời này nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.
Tôi có chút bối rối, tiếp tục hỏi: “Chúng ta có quen nhau từ trước không?”
Lần này, tôi không nhận được câu trả lời.
Anh xoay người, ôm tôi qua lớp chăn: “Nếu em không muốn ngủ, hay là mình làm chút gì đó có ý nghĩa hơn?”
“Không… không… em buồn ngủ rồi…”
Tôi lập tức nhắm mắt lại, không dám nói thêm.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy một tiếng cười rất khẽ.
Trong khi đó, nhà họ Hà lại không được yên ổn như vậy.
“Đi điều tra ngay! Tần Nam Nam đã kết hôn với ai!”
Hà Thành An nổi giận gầm lên, đá bay chiếc bàn trà trước mặt.
Phùng Doanh mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, sợ hãi run rẩy bên cạnh. Cô cố lấy hết can đảm, rụt rè nắm lấy tay anh: “Thành An, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta mà…”
Hà Thành An lạnh lùng đẩy cô ta ra, quát lớn: “Cút!”
6 Em Ra Đây, Về Nhà Với Anh
Anh không thể tin nổi rằng tôi lại âm thầm đi lấy chồng như vậy.
Mắt đỏ hoe, anh liên tục gửi tin nhắn, gọi điện cho tôi. Đáp lại anh chỉ là giọng nói lạnh lùng của tổng đài tự động. Các tin nhắn cũng như rơi vào hư vô, không có hồi đáp.
Hà Thành An run rẩy lướt qua từng tin nhắn cũ của chúng tôi, lúc thì bật khóc, lúc thì cười ngây dại.
Cho đến khi có người nói với anh rằng tôi đã lấy thiếu gia nhà họ Lục, Lục Cảnh Châu, anh liền lao ra ngoài, thậm chí không kịp thay giày, cầm chìa khóa và chạy xe thẳng đến nhà họ Lục.
Lúc ấy, tôi đang ngủ rất ngon thì mơ hồ nghe thấy tiếng gọi.
Tôi khẽ động đậy, khi đầu óc tỉnh táo hơn, âm thanh ấy cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Tần Nam Nam, em ra đây cho anh! Anh không cho phép em lấy người khác, em là của anh!”
Nhận ra ai đang gào thét bên ngoài, tôi bật dậy.
Theo phản xạ, tôi quay sang bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng Lục Cảnh Châu đâu.
“Lục Cảnh Châu?”
Tôi thử gọi một tiếng.
Có tiếng động từ ban công, tôi vội vàng xuống giường và chạy ra.
Giọng của Hà Thành An càng lúc càng lớn.
“Tần Nam Nam, em mau ra đây! Nếu em không ra, anh sẽ không đi đâu hết!”
“Nam Nam, anh yêu em! Em về nhà với anh đi, anh sẽ cho em mọi thứ em muốn, và anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa.”
Nghe giọng anh ta, lòng tôi bỗng trào dâng sự khó chịu.
Ra tới ban công, tôi thấy Lục Cảnh Châu đang bình thản đứng nhìn cảnh hỗn loạn bên dưới, trên tay còn đang cầm một điếu thuốc chưa hút hết.
Thấy tôi bước ra, anh dập tắt điếu thuốc, giọng khàn khàn hỏi: “Anh làm em thức giấc à?”
“Ừm.”
Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi, vậy mà người yêu cũ lại tới gây náo loạn, là đàn ông ai cũng sẽ không chịu nổi.
Tôi không biết Lục Cảnh Châu đang nghĩ gì, cũng không biết nên tiếp tục câu chuyện thế nào.
Anh liếc nhìn tôi, thấy tôi đang chân trần trên sàn, liền cau mày.
Anh không nói gì, chỉ cúi xuống bế tôi lên. Sự bất ngờ khiến tôi khẽ kêu một tiếng.
“Sao không đi dép?”
“Em quên mất…”
Anh nhẹ nhàng đặt tôi lại giường, vỗ vỗ chăn như dỗ dành trẻ con: “Ngủ đi, vẫn còn sớm.”
“Nhưng… anh ta vẫn ở dưới lầu, gây náo loạn…”
“Anh sẽ cho người xử lý.”
Ngay lập tức, anh gọi điện thoại, rồi trở lại giường nằm xuống.
Về chuyện này, anh không nói thêm gì.
Nghĩ đến chuyện chúng tôi là vợ chồng theo sắp đặt, giữa hai người không có tình cảm nên anh cũng chẳng để tâm lắm.
Nghĩ vậy, tôi an tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng thức dậy, theo thói quen tôi cầm điện thoại xem giờ, thì nhận ra điện thoại đã tự tắt máy vì hết pin.
Vội vàng sạc pin và khởi động máy, một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc hiện lên liên tục.
Tôi vào khung chat của Hà Thành An, không đọc những tin anh gửi, chỉ trả lời ngắn gọn: “Tôi đã kết hôn rồi, xin đừng tìm tôi nữa.”
Ngay lập tức, tôi nhận được hồi đáp từ anh.
“Nam Nam, đừng giận nữa, anh biết em đang đùa mà. Có phải em giận vì chuyện anh cưới Phùng Doanh không? Anh có thể giải thích…”