Nước Chảy Bèo Trôi

7 Anh Đối Xử Với Em Thế Nào

 

Tôi không trả lời lại tin nhắn của anh, mà xóa hết mọi liên lạc liên quan đến anh.

 

Vừa làm xong, Lục Cảnh Châu đã đến gõ cửa. Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, dịu dàng nói: “Dậy rồi thì đi rửa mặt đi, lát nữa mình qua nhà mẹ ăn cơm.”

 

Bố mẹ nhà họ Lục rất cởi mở và lãng mạn, ngay sau đám cưới, họ đã vội vàng lên đường đi du lịch vòng quanh thế giới. Họ nói rằng muốn cho chúng tôi khoảng không gian riêng, để tận hưởng thế giới của hai người.

 

Vì vậy, chiều nay chúng tôi sẽ về nhà bố mẹ tôi.

 

Tôi nhanh chóng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi cùng anh về nhà.

 

Mẹ thấy chúng tôi về, vui đến mức không ngậm được miệng, nhất là khi Lục Cảnh Châu lần lượt lấy từng món quà mang theo ra, mắt mẹ cười đến híp lại.

 

“Về là được rồi, mang nhiều quà cáp làm gì, khách sáo quá!”

 

“Không nhiều đâu ạ, đây là việc nên làm.” Lục Cảnh Châu khiêm tốn đáp.

 

Những món quà anh mang tới đều rất giá trị, chỉ cần nhìn qua là biết ngay.

 

Bố có chuyện muốn nói với anh, nên hai người vào phòng làm việc, còn tôi thì bị mẹ kéo vào bếp.

 

Bà nhìn ra phía cửa, khẽ hỏi: “Có phải tối qua Hà Thành An đến chỗ con gây chuyện không?”

 

“Sao mẹ biết?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

 

“Mẹ có một người bạn sống gần nhà các con, sáng nay đặc biệt đến hỏi mẹ có chuyện gì xảy ra. Đúng là tên không có lương tâm! Các con ở trong khu biệt thự, xung quanh toàn là người có địa vị. Đám cưới hôm qua, ai ở đó mà không biết? Nó đến gây rối, để người ta nhìn con ra sao đây?”

 

Càng nói mẹ càng bực, như muốn đến tận nhà anh mà cho anh một trận.

 

“Còn Cảnh Châu thì sao? Cậu ấy nói gì không?”

 

Tôi lắc đầu: “Anh ấy chẳng nói gì cả.”

 

Như một con capybara bình thản, dường như chẳng có gì làm anh bận tâm.

 

Mẹ tôi thở dài: “Từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Nếu cậu ấy có gì không hài lòng, hai đứa cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau, đừng vì tên không có lương tâm đó mà làm hỏng tình cảm vợ chồng.”

 

Vừa nói xong, điện thoại của mẹ reo lên.

 

Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi từ mẹ của Hà Thành An.

 

Mẹ tôi vốn đã không còn thiện cảm với nhà họ Hà, nhưng cũng có tình cảm hai mươi mấy năm, không bắt máy thì không tiện.

 

Kết quả, người nói chuyện lại không phải mẹ anh, mà là chính Hà Thành An.

 

“Dì à, con xin lỗi đã làm phiền vào lúc này. Con chỉ muốn hỏi liệu dì có thể giúp con liên lạc với Nam Nam không ạ?”

 

Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh lùng đáp: “Thành An, nếu dì nhớ không nhầm thì con đã kết hôn rồi, tìm Nam Nam còn có chuyện gì?”

 

“Con… con có chuyện muốn nói với Nam Nam. Dì ơi, con xin dì, nể mặt ba mẹ con mà giúp con một lần được không?”

 

Nghe vậy, mẹ tôi liền nổi giận: “Dì nói cho con biết, nếu không nể ba mẹ con, dì còn chẳng thèm nghe cuộc gọi này! Con gái dì giờ đã kết hôn rồi, nếu con còn có chút lương tâm thì đừng làm phiền nó nữa. Bằng không, đừng trách dì không nể tình!”

 

Nói xong, mẹ giận dữ cúp máy.

 

Nhìn mẹ vì tôi mà nổi giận, lòng tôi cảm thấy ấm áp.

 

Tôi nghĩ Hà Thành An là người biết giữ thể diện, bị mắng như vậy chắc chắn sẽ không đến làm phiền nữa.

 

Nhưng không ngờ, tối hôm đó, khi cả nhà đang ăn cơm, anh ta lại ồn ào kéo đến tận cửa.

 

Mẹ không cho anh vào, anh đứng ngoài lớn tiếng gọi: “Nam Nam, anh biết em đang ở đây! Nếu em không chịu ra gặp anh, anh sẽ đợi mãi ở đây cho đến khi gặp được em!”

 

Advertisement
';
Advertisement