Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Bắt một vài tên Nhân tộc tới, cho bọn họ làm nô lệ, để họ phục vụ cho mình! Cũng không phải là tộc ta có trái tim khác biệt hay gì! Đối với Nhân tộc đã là như vậy, đối với U Cổ tộc, chẳng lẽ không là như vậy?  

 

Tần Ninh đi ngang qua một con hẻm nhỏ, thấp thoáng nghe được tiếng nghẹn ngào bi thương.  

 

Tiến vào trong hẻm, sau khi quẹo trái quẹo phải.  

 

Đã tới sâu bên trong con hẻm.  

 

Tần Ninh chỉ nhìn thấy ở sâu bên trong hẻm có một cô gái trẻ, nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ quần áo bằng vải thô, trên người cũng coi như là sạch sẽ, mà ở trên trán của cô gái cũng có một con dấu hình vuông, tượng trưng cho thân phận tôi tớ.  

 

Ngay lúc này, mấy tên thanh niên trẻ tuổi của U Cổ tộc, nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi vây xung quanh cô gái trẻ kia, lôi kéo quần áo cô ấy, bàn tay lại còn di chuyển trên cơ thể cô gái… Nhưng cô gái trẻ cũng chỉ dám nhỏ giọng sụt sịt mà khóc, cắn chặt môi, luôn mãi cố gắng che lại thân thể, nhưng cũng không dám chống trả.  

 

Mấy tên thiếu niên người thuộc U Cổ tộc kia vừa chơi đùa với cô gái vừa luyên thuyên không biết đang nói cái gì.  

 

Tiếng của U Cổ tộc, Tần Ninh không thể nghe hiểu.  

 

Cuối cùng thì một tên thiếu niên trong số đó thẳng thừng tuột quần xuống, trực tiếp đè cô gái lên trên tường.  

 

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh thở dài.  

 

Cong ngón tay bắn một viên đạn vào giữa.  

 

Phụt phụt phụt… Cái ót của đám thiếu niên kia hoàn toàn bị xuyên thủng, mềm nhũn không chút hơi thở.  

 

Thực lực của mấy tên thiếu niên này có lẽ cũng chỉ là cấp bậc Linh Tiên mà thôi, ở trước mặt Tần Ninh trông yếu ớt đến đáng thương.  

 

Mà ngay lúc này, cô gái trẻ nằm bò trên tường, quần áo đã bị lột hơn phân nửa, hai tay nắm chặt mặt tường, cả cơ thể run rẩy, nước mắt từ trên khóe mi chảy xuống.  

 

Cô ấy biết điều gì đang chờ đợi mình! Nhưng mà… Đợi mãi một lúc lâu, cô gái ngẩn người.  

 

Không có bất cứ phản ứng gì?  

 

“Tại sao không chống trả?”  

 

Một giọng nói nho nhã hiền hòa vang lên.  

 

Cô gái trẻ nghe vậy, cả người run rẩy.  

 

Khi xoay người lại, quần áo trên người rơi ra, để lộ đường cong và da thịt bóng loáng sạch đẹp.  

 

Nhìn qua là một cô nàng xinh xắn.  

 

Cô gái nhìn Tần Ninh, lúc này mới vèo một tiếng quỳ gối dưới đất, bộ dạng cung kính, không dám liếc mắt dù chỉ một chút.  

 

Chẳng qua khi cô gái quỳ xuống đất mới nhìn thấy đám thanh thiếu niên vừa nãy, tất cả đều đã chết! Nhìn thấy cảnh này, đôi lông mày của Tần Ninh cau lại.  

 

Hiện tại quả thật hắn đang ngụy trang thành U Cổ tộc, nhưng miệng đã nói tiếng người, cô gái này cũng là Nhân tộc, tại sao lại còn quỳ xuống lạy hắn?  

 

Tần Ninh ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng nhặt quần áo từ dưới đất rồi khoác lên người cô gái.  

 

Từ đầu tới cuối cô ấy đều không dám nhúc nhích.  

“Cô… Không biết ta là ai sao?”  

 

Tần Ninh lại lần nữa mở miệng.  

 

Cô gái nghe câu hỏi này, lập tức đáp lời: “Tấm lệnh bài trên người đại nhân chỉ có U Cổ tộc cấp cao mới sở hữu, hơn nữa đại nhân biết ngôn ngữ của Nhân tộc hèn mọn bọn ta, chứng minh ngài là những chiến sĩ anh dũng thường xuyên ra ngoài tác chiến, là một nhân vật lớn mà loại ti tiện như ta không xứng để ngưỡng mộ!”  

 

Lời mà cô gái nói đã giải thích cho Tần Ninh.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement