Trên bốn cái giường.
Hai người ngồi ở cái giường bên phải.
Một nam một nữ.
Người đàn ông nhìn qua rất cao lớn, nhưng sắc mặt vàng như nến, râu ria xồm xàm, nhìn trông giống người tàn tật bị cuộc sống tra tấn.
Mà người phụ nữ bên cạnh có dáng người đẫy đà, da thịt nhìn qua có vẻ mịn màng, nhan sắc tầm trung, dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Hai người này chính là cha mẹ của Tô Tinh.
Trên cái giường thứ hai phía bên phải, ba người Tô Nguyên, Tô Tinh, Tô Thác ngồi cùng nhau.
Trên cái giường thứ hai bên trái là lão thái thái, trên giường thứ nhất là Tần Ninh ngồi.
Người một nhà mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau, thỉnh thoảng còn đánh giá Tần Ninh.
Sau khi cha mẹ Tô Tinh trở về, Tô Tinh đã giới thiệu về lai lịch của Tần Ninh.
Nhưng cho tới bây giờ, đôi vợ chồng này vẫn co quắp bất an, nhìn qua có vẻ rất sợ hãi.
“Thôi!”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, dáng vẻ khôi phục như lúc ban đầu.
Quần áo trắng, mái tóc dài buộc lên bằng ngọc phát, hai bên thái dương có hai sợi tóc rũ xuống.
Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan không tì vết, nhìn qua trông có vẻ vô cùng ôn hòa, vô cùng đẹp đẽ, khí chất nho nhã.
Tô Tinh thấy một màn như vậy, trong lòng run lên.
Không nghĩ tới Tần Ninh là một công tử tuấn tú, còn trẻ tuổi như thế.
Cha mẹ Tô Tinh nhìn thấy người trước mắt đột nhiên thay đổi thành người khác, cũng ngẩn ra.
“Ngài... Ngài thật sự là từ bên ngoài tới?”
Phụ thân Tô Tinh tên là Tô Dương Đông, giờ phút này nhìn Tần Ninh, vẻ mặt không dám tin nói.
Bao nhiêu năm nay ở đây đều do U Cổ tộc thống trị, những người thường như bọn họ đều là nô lệ, hiểu biết về thế giới bên ngoài chỉ qua lời kể của các thế hệ trước... Thậm chí có đôi khi, bọn họ cảm thấy những lời thế hệ trước nói đều là giả.
Nơi này là cả thế giới của bọn họ, bọn họ chính là nô lệ của U Cổ tộc, bắt đầu từ khi sinh ra đã là vậy, căn bản không có thế giới bên ngoài.
Dù sao, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
“Đúng!”
Tần Ninh nói, nhìn thấy cả người lão thái thái bên cạnh run rẩy, có vẻ hơi lạnh.
Hắn lấy mấy cái chăn bông mới trong nhẫn trữ vật ra, đứng dậy đắp cho lão thái thái.
Mấy vật phẩm thường dùng này, đương nhiên Tần Ninh sẽ luôn mang theo, dù sao có đôi khi phải ra ngoài ở lại nơi hoang dã, vẫn cần dùng đến.
Chăn bông mềm mại đắp lên người, lão thái thái lập tức cảm thấy cả người vô cùng ấm áp.
Sau đó Tần Ninh lại lấy ra một ít trân quả, tiên nhưỡng cùng với thịt… “Đói bụng chưa, các ngươi ăn đi!”
Từ khi vợ chồng Tô Dương Đông trở về, người một nhà vẫn luôn ở trong trạng thái chấn động, còn chưa nấu cơm.
Nhìn thấy những món ăn rực rỡ muôn màu trên bàn, ánh mắt tỷ đệ hai người Tô Tinh Tô Thác sáng ngời.
“Ăn đi!”
Tần Ninh lại nói.
“Nếu ta muốn hại các ngươi, không cần phiền toái như vậy đúng chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!