Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Con thú kia thấy một màn như vậy thì mở to mắt, con ngươi cứ như muốn rơi ra ngoài.  

 

Sau đó con thú kia liền không ngừng gật đầu giống như giã tỏi.  

 

“Chúng ta làm từng bước một...”, ngay sau đó, Tần Ninh giống như một ông chú xấu xa cầm kẹo mút dụ dỗ đứa trẻ đi vào trong lòng mình từng bước một... Khoảng một canh giờ sau.  

 

Bên ngoài tượng đá.  

 

Giờ phút này Cố Nguyên Minh vẫn quỳ trên mặt đất.  

 

Cố Nguyên Sinh ở bên cạnh mở miệng nói: “Tần Ninh không thể thu phục Thạch Tượng Quỷ Cổ được đâu!”  

 

“Nói hươu nói vượn!”  

 

Quân Phụng Thiên cười nhạo nói: “Đại ca của ta không gì không làm được!”  

 

Cố Nguyên Sinh tiếp tục nói: “Cũng không phải ta khinh thường hắn, hắn tinh thông cổ thuật, dám can đảm trà trộn vào trong Cổ Cửu thành chúng ta, đủ để chứng minh hắn không phải người tầm thường!”  

 

“Nhưng mà ta phải nói cho các ngươi, thu phục Cửu Mãnh đại nhân cần máu, phải là cấp bậc Tiên Quân mới đủ, cấp bậc Huyền Tiên cho dù bị hút sạch máu cũng không thể được Cửu Mãnh đại nhân tán thành!”  

 

Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Quân Phụng Thiên biến mất.  

 

Hắn ta đưa mắt nhìn Cố Nguyên Minh, quát: “Tên khốn này, ngươi lừa đại ca ta!”  

 

Cố Nguyên Minh cười lạnh nói: “Ta lừa hắn bao giờ?  

 

Ta nói là nhỏ máu, nạp hồn, kết nối tim, không hề sai một chút nào cả”.  

 

Quân Phụng Thiên tiến lên từng bước.  

 

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm như vậy!”  

 

Cố Nguyên Sinh nhìn Quân Phụng Thiên.  

 

Đầu óc người này không được thông minh lắm, có lẽ có thể lợi dụng.  

 

“Tần Ninh không thể chịu đựng được việc cung cấp máu cho Thạch Tượng Quỷ Cổ, có lẽ sẽ chết ở bên trong, nếu bây giờ ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta có thể bảo đảm ngươi không chết, còn cho ngươi trọng trách cao cả, để ngươi trở thành...”, “Ngu ngốc!”  

 

Quân Phụng Thiên trực tiếp xua tay nói: “Ngươi đang nói mấy lời hoang đường gì vậy?”  

 

“?”  

 

Cố Nguyên Sinh nhíu mày lại.  

 

Quân Phụng Thiên cười nhạo nói: “Ông đây còn sợ chết ư?  

 

Vô nghĩa!”  

 

“Đừng nói đại ca của ta sẽ không bị các ngươi hại chết, cho dù có bị các ngươi hại chết, ông đây sẽ trực tiếp cá chết lưới rách với ngươi, giết từ nơi này ra ngoài, có thể giết được bao nhiêu sẽ giết bấy nhiêu”.  

“Bảo ta gia nhập với các ngươi?  

 

Đừng nằm mơ nữa!”  

 

Cố Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Quân Phụng Thiên, cho ngươi đường sống, ngươi không cần phải không?”  

 

Ầm! Quân Phụng Thiên trực tiếp đạp một cú lên ngực Cố Nguyên Minh, mắng: “Ông đây thấy ngươi không vừa mắt, là tù nhân mà vẫn còn giữ thái độ cao quý của vương tử sao?”  

 

Cố Nguyên Minh trúng một cú ngã nhào ra ngoài, nhưng rất nhanh lại tự động quỳ trên mặt đất.  

 

Hắn ta muốn phản kháng, nhưng không thể phản kháng được! Mà Cố Nguyên Sinh đứng ở một bên nắm chặt hai tay lại.  

 

Hắn ta có thể dễ dàng giết chết Quân Phụng Thiên ở trước mặt như giết một con kiến.   

Advertisement
';
Advertisement