Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ân Thiên, Triệu Tử Thông, Ứng Ngưng Vũ, Phương Thư Mạn và Phương Thư Thanh.  

 

Năm người nhìn cả lũ trên hoang đảo.  

 

Ân Thiên cười cợt nói: “Nghe đồn tiên sinh Diệp Chi Vấn đây có vô số phân thân mà thực lực cũng rất cao cường, chẳng biết cái phân thân này có thực lực thế nào đây!”  

 

“Các vị này, để ta xuống xem thử”.  

 

Dứt lời, Ân Thiên nắm chặt bàn tay, sấm sét bùng nổ ầm ầm trong lòng bàn tay hắn ta.  

 

Ngay sau đó.  

 

Ân Thiên tung ra một chưởng đánh về phía hoang đảo, mấy chốc đã to ra đến nghìn trượng.  

 

Một chưởng khổng lồ to khoảng nghìn trượng.  

 

Hung tợn giáng xuống hoang đảo.  

 

Ầm ầm ầm...  

 

Trong chốc lát, vài hòn đảo nhỏ xung quanh bỗng nhiên vỡ tan tành.  

 

Từng người một bay vọt lên trời.  

 

Cơ thể Ân Thiên như ma như quỷ thoáng chốc đã xuất hiện ngay sau lưng của Diệp Chi Vấn.  

 

Hai tay hắn ta giang rộng như cánh đại bàng, vung lên là cuồng phong kéo tới, phóng ra sấm chớp ầm ầm vô tận hướng về phía Diệp Chi Vấn.  

 

Diệp Chi Vấn bấm tay niệm thần chú, bàn tay sờ soạng, không gian như bị hắn ta khống chế, hóa thành một vách tường thủy tinh chặn đòn lại.  

 

Răng rắc...  

 

Bề mặt vách tường thủy tinh kia xuất hiện vết nứt.  

 

Sấm chớp đùng đoàng giáng xuống bỗng ngừng lại.  

 

Ân Thiên cười to nói: “Thú vị thật, ngươi lợi hại đấy lão Diệp!”  

 

Diệp Chi Vấn hít sâu, người nháy mắt đã lùi lại.  

 

Ngay chỗ hắn ta vừa đứng khi nãy bỗng nhiên không gian sụp xuống, sấm sét chằng chịt như sâu xanh thẫm, như nuốt chửng vạn vật.  

 

“Bộ tộc Cửu Dực Lôi Bằng ở Tiên Giới”.  

 

Diệp Chi Vấn nhìn về phía Ân Thiên, khen ngợi: “Nghe nói xưa này bộ tộc Cửu Dực Lôi Bằng luôn kiêu ngạo, không ngờ rằng nay ngươi khuất phục dưới trướng Thần Môn, mà còn đứng hàng thứ mười nữa!”  

 

Thiên Tuế gia.  

 

Đó chẳng phải là hạng mười.  

 

Ân Thiên nghe vậy bèn mắng ngay: “Ta cười, ngươi thì biết cái quái gì!”  

 

“Ngoại trừ Thái Tuế gia ra thì ta là lớn nhất, nhất là lớn nhất còn cửu là nhỏ nhất”.  

 

Diệp Chi Vấn lắc đầu cười nói: “Vậy thì tại sao khi phân chia cảnh giới đều bắt đầu từ nhất mà không phải cửu đây?”  

 

Hắn ta nói vậy khiến Ân Thiên gãi đầu.  

 

Vãi nồi!  

 

Đúng vậy!  

Đằng xa, Ứng Ngưng Vũ mềm mại yêu kiều nói: “Ân Thiên, ngươi có thể nói là trong một nhà có chín đứa con thì đứa đầu luôn là đứa lớn nhất, còn đứa út là đứa nhỏ nhất nha!”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Ân Thiên cười to nói: “Lời này của Vũ Nhi rất hợp ý ta!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement