Trong lúc ấy.
Mấy vạn lý trên vùng biển quanh đó như có một chiếc bát ngọc từ từ hạ xuống.
Cái bát ngọc kia bao phủ lên cả vùng biển nơi bọn Phương Thư Thanh và Diệp Chi Vấn đứng.
Lúc này trên đỉnh bát ngọc đang có một người sừng sững đứng đó.
Người nọ cầm một cái gương cổ kính đối mặt với bản thân.
Trong gương là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, lúc này người nọ như đang đánh nhau với ai đó, thân thể chớp lóe trong không gian, tung chưởng ầm ầm, trông rất mạnh mẽ.
“Môn chủ lợi hại, môn chủ vô địch!”
Người thanh niên cầm cái gương cổ kia nhìn bóng người hiện ra trên mặt gương, hét lớn: “Môn chủ cố lên!”
Đúng lúc này, trên mặt gương xuất hiện một gương mặt đẹp trai động lòng người, người nọ thở hổn hển nói: “Tư Đồ Hữu, bên phía ngươi thế nào rồi?”
Tư Đồ Hữu cầm bánh trái cắn một miếng, nhìn xuống dưới tầng mây, nói: “Bẩm báo môn chủ, lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, lão Bát lão Cửu và Diệp Chi Vấn đều đã bị kéo vào đây rồi, còn có lũ cường giả của U Cổ tộc, Huyết Nguyệt tộc và Linh Đồng tộc nữa...”
Nghe vậy, khóe miệng người thanh niên trong gương hơi co rút, nói: “Ngươi có thể kể rõ chút không?”
“Hả? Kể rõ chút hả!”
Tư Đồ Hữu lại cắn thêm miếng trái cây nữa, hít một hơi rồi nói tiếp.
“Ta thấy hai tay tên Ân Thiên ngốc nghếch đó sấm chớp giật đùng đoàng, sau lưng mọc ra hai cái cánh, bày ra dáng vẻ của bộ tộc Cửu Dực Lôi Bằng, sấm sét giáng xuống như muốn đánh phân thân của Diệp Chi Vấn nát bét, rồi thấy... Diệp Chi Vấn... rất giỏi, quần áo phiêu dật, khí chất nho nhã, người phóng khoáng thuận tay đánh ra hơn vạn lá bùa, như thần nữ rải hoa ấy, ta thấy trong đám lá bùa đó có Thiên Lôi phù, Minh Điện phù, Phong Bạo tiên phù,...”
“Hai người họ đánh nhau kịch liệt, không gian vỡ nát, may mắn thay Tư Đồ Hữu ta có mang Trấn Thiên Oản tới đây, nếu không trăm vạn lý quanh đây đều đã bị bọn họ tàn phá, giết chết biết bao nhiêu thú tộc vô tội trong đại dương chứ!”
“Ta thấy Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn rất tài nha, giết Tiên Vương Tiên Hoàng trong nháy mắt, dễ dàng như ăn cơm uống nước ấy, một chưởng một tên... Ui cái eo của Thư Mạn càng lúc càng mềm nha, ôm chắc sướng lắm... nhưng mà ta sợ Thư Thanh đánh ta, thôi bỏ nó đi...”
“Úi, to quá, à nhầm, trắng quá, không không không, Ứng Ngưng Vũ tung chưởng, vừa to lại vừa trắng, một chưởng vừa tung ra đám cổ trùng mà Tiên Hoàng của U Cổ tộc lôi ra đều bị đánh nát tan, ui mẹ ơi, con cổ trung kia thật trắng, thịt rất trắng nha, còn lớn nữa chứ...”
“Tư Đồ Hữu, đệch mợ ngươi...”
Người bên trong tấm gương kia đúng là người đứng đầu Thần Môn thanh danh hiển hách Cố Vân Kiếm.
Lúc này, Cố Vân Kiếm như nhồi cả gương mặt điển trai kia vào trong mặt gương, mắng to: “Đợi ta giải quyết xong đám này thì sẽ lập tức chạy tới đó làm thịt ngươi!”
“Hả?”
Tư Đồ Hữu lại lấy ra một quả trái cây khác, cắn một miếng, thì thầm nói: “Môn chủ, sao thế? Đây không phải là kể lại hả?”
Ầm ầm ầm...
Trong mặt kính vòng đến tiếng đùng đoàng rung trời động đất.
Dường như Cố Vân Kiếm lại lao đầu vào trận chiến khốc liệt.
Một lát sau.
Khuôn mặt của Cố Vân Kiếm lại xuất hiện trên mặt gương, sắc mặt hắn ta u ám nói: “Ngươi có thể đưa gương về phía bọn Phương Thư Thanh không, ta tự xem được!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!