Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Dáng vẻ oai nghiêm như vậy, ở Tam Thanh tiên vực không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện.  

 

 

Vào ngày thứ ba, Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên cuối cùng cũng chạy tới.  

 

Bên trên một hòn đảo, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên dẫn theo Trúc Diệp Tông cùng chư vị trưởng lão và hộ pháp rối rít đáp xuống.  

 

Ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Diệp Tử Khanh chờ đợi đã lâu.  

  Advertisement

“Sư phụ, cho đến hiện tại vẫn chưa phát hiện được dấu vết của dị tộc”.  

 

Diệp Nam Hiên bẩm báo.  

 

“Nếu như không phải bọn họ tình nguyện hiện thân thì hiển nhiên là ngươi không tìm được rồi, khu vực này bốn phương đều có vô số võ giả, có dị tộc ngụy trang ngươi có thể phát hiện được chắc?”  

 

Diệp Nam Hiên gãi đầu, nói: “Sư phụ có nhận ra không?”  

 

Thần Tinh Dịch ở bên cạnh lập tức đáp: “Ngươi hỏi câu này chẳng phải là nhảm nhí à, sư phụ đương nhiên là có thể phát hiện!”  

 

Tần Ninh niết Thần Tinh Dịch một cái.  

 

“Ngươi đừng có nghĩ rằng ta đang ra vẻ cao thâm, quả thật ta có thể nhận ra được, nhưng cũng chỉ là người có cảnh giới thấp hơn ta ngụy trang, ta liếc mắt là nhìn xuyên qua được, còn nếu như cảnh giới cao hơn ta thì cũng không cách nào phát hiện”.  

 

Phong Thần Châu không chỉ có thể luyện hóa khí tức của các loại dị tộc sau khi chết thành thuần túy Tịnh Ma Tiên Đan, mà còn giống như là một tấm kính chiếu yêu vậy.  

 

Phàm là võ giả dị tộc xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh, cho dù có ngụy trang giỏi đến mức nếu, chỉ cần cảnh giới thấp hơn hắn thì cũng sẽ bại lộ hình dạng thật trong mắt hắn.  

 

Sự bí ẩn này của Phong Thần Châu, kỳ diệu vô cùng, Tần Ninh cảm thấy bản thân bây giờ cũng chỉ là phát hiện ra tác dụng thần kỳ của nó mà thôi.  

 

“Những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong rồi!”  

 

Diệp Nam Hiên cười nói: “Tiếp theo chính là đại sát tứ phương”.  

 

Đôi mắt Tần Ninh nhìn về phía vùng biển tĩnh lặng, rầm rì nói: “Lần này không thể nói là ai tính kế ai…”, trên thực tế, Tần Ninh cũng biết, dùng Ôn Ngọc Trạch làm mồi nhử, dẫn Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc đến đây, mưu kế như thế này không hề có chút nắm chắc nào.  

 

Tuy nhiên nếu như không làm vậy, Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc ẩn núp quá giỏi, không có cách nào có thể bắt trọn bọn họ.  

 

Mạo hiểm cũng là đáng giá! Điều khiến Tần Ninh không chắc chắn chính là… Ở bên trong hàng vạn vị tiên nhân mênh mông cuồn cuộn phía trước, rốt cuộc còn có bao nhiêu người thuộc dị tộc?  

 

Điều khiến cho dị tộc khó đối phó nhất chính là ngụy trang quá giỏi.  

 

Kể từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên, rồi lại đến Trung Tam Thiên, bây giờ lại còn đến cả Tiên giới, khả năng ngụy trang của dị tộc lại càng ngày càng khiến cho người ta không tài nào phân biệt được.  

 

Mặt trời lên cao ba ngọn tre, số võ giả đi vào bên trong vùng biển này càng lúc càng nhiều, mọi người ai ai cũng rối rít chờ đợi.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Bốn phía quanh đảo, trời đất vốn còn đang nhẹ nhàng khoan khoái một mảnh, chợt có một luồng khí lạnh như băng dâng lên.  

 

Cứ như giây trước còn đang là mùa xuân mặt trời chiếu sáng rực rỡ, giây sau đã trở thành trời đông giá rét lạnh căm căm.  

 

Sự biến hóa này khiến cho vẻ mặt của mọi người đều run lên.  

Không ít võ giả sôi nổi biến sắc.  

 

 

Đây là xảy ra chuyện gì?  

 

 

Tiếng róc rách róc rách cũng vang lên ngay sau đó.  

 

 

Tất cả mọi người đều nhìn thấy ở bốn phía của hòn đảo có từng vệt ánh sáng, đang xông thẳng về phía chân trời.  

 

 

Ánh sáng bay lên không trung, chiếu sáng cả biển khơi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement