Bóng người Tân Ninh đáp xuống đất, kim đỉnh kia phóng to lên cao đến ba trượng, treo lơ lửng ở trên đầu của Tần Ninh.
Đây rõ ràng là một món tiên khí Đế phẩm!
Khúc Phỉ Yên không nói hai lời, dứt khoát đánh thẳng về phía Long Thiên Thụy.
“Để ta xem xem, Khúc đại sư nổi danh của Xích Diệm tiên môn những năm gần đây rốt cuộc có được mấy phần năng lực!”
“Đủ để, giết ngươi!” Nghe vậy, Long Thiên Thụy bật cười ha ha.
Hắn ta đã là Tiên Đế cảnh giới trung kỳ, Khúc Phỉ Yên chẳng qua mới chỉ là cảnh giới Tiên Đế sơ kỳ.
Nếu muốn giết hắn ta, Khúc Phỉ Yên hầu như không thể làm được! “Chày Tường Long!”
Quát to một tiếng, bàn tay Long Thiên Thụy phất gọi, một cây chày dài lấp. lánh ánh kim bỗng nhiên xuất hiện trong tay.
Cây chày lấp lánh ánh sáng ra đòn tấn công, ánh sáng vàng kim vạn trượng phủ khắp bầu trời cuồn cuộn ập đến chỗ Khúc Phỉ Yên.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Khúc Phỉ Yên chẳng hề đổi sắc, hai tay bắt quyết, một chiếc chuông đồng cổ bỗng nhiên xuất hiện, chặn ở trước người.
KenglII
Chày và chuông đồng va mạnh vào nhau, phát ra tiếng kêu chói tai. Cả trời đất giờ phút này dường như đều bị chấn động mà run lên. Sức mạnh khủng khiếp tuôn ra ào ạt.
Thùng thùng thùng...
Hai đại Tiên Đế đã thực sự ra đòn.
Tân Ninh đứng ở phía bên dưới, kim đỉnh treo trên đầu, đi đến phía trước mặt Phương Đông Nguyệt và Văn Thư, nói: “Bảo mọi người đều qua đây”.
Mười mấy Tiên Đế, Tiên Hoàng, Tiên Vương bị thương của Phương tộc, lúc này không thích hợp để chiến đấu, cần được bảo vệ thật tốt.
Kim đỉnh này là một tiên khí Đế phẩm, nơi mà ánh sáng vàng kim bao phủ đều sẽ được bảo vệ.
Tần Ninh và Phương Đông Nguyệt, Văn Thư đứng chung một chỗ.
Nhìn cuộc chiến hỗn loại ở bốn phía xung quanh, những nhân vật cấp bậc Tiên Đế, Tiên Thánh, Tiên Hoàng đang không ngừng chém giết lẫn nhau.
Mà chính vào lúc này.
Ởkhu vực rừng núi bên cạnh, có tiếng ma xát soạt soạt vang lên.
Từng bóng ngừng từ trong rừng rậm xông ra.
Đám người này, thân hình cao lớn, hơn nữa làn da còn ánh lên một màu trắng đục, hơn nữa cách ăn mặc của mỗi người đều không khác gì so với Nhân tộc, nhưng mà nếu nhìn kỹ lại, ngoại trừ làn da trắng đục ra, thì ở vị trí giữa hai đầu lông mày đều có một ấn ký hình vầng trăng và hình ngôi sao, như thể những ấn ký này đã theo họ ngay từ khi sinh ra.
“Nguyệt Ma tộc, Tỉnh Ma tộc!”
Bàn tay Văn Thư xiết chặt kiếm, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Đám người này, đã mai phục trước ở đây đợi sẵn chúng ta!”
Văn Thư quát to một tiếng, gương mặt lạnh lùng.
Từng bóng người xuất hiện từ bốn phía xung quanh, mấy người đứng đầu đều mang khí tức của Tiên Thánh.
Văn Thư và Phương Đông Nguyệt quay sang nhìn nhau, liền lập tức bước ra.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, cũng không tiếp tục trốn bên dưới ánh sáng của kim đỉnh nữa.
“Tần công tử...”. Văn Thư nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, lập tức nói: “Không thể”.
“Có gì mà không thể?”, Tân Ninh lại dứt khoát nói: “Lần này dị tộc nhằm vào các ngươi mà đến, cũng có phải là nhằm vào mình ta đâu!”
Văn Thư còn muốn nói gì đó, nhưng Tân Ninh đã xông lên trước. Mà lúc này.
Mục Huyền Thần và Khúc Phỉ Yên đều đã nhìn thấy, Tân Ninh bắt đầu tấn công, trong lòng hai người thầm lo lắng không thôi.
Mục Huyền Thần lo lắng, đại ca bị Khúc Phỉ Yên vắt khô, ngộ nhỡ không cẩn thận một cái là mất mạng như chơi!
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!