Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
Ầm...  
 
Thanh âm nặng nề vang lên, mặt đất nhô ra, một tảng đá to bằng nắm tay đập thẳng vào quai hàm của Sở Thành Hạc.  
 
Rắc rắc một tiếng, thân thể của Sở Thành Hạc đã biến thành thi thể, ngã phịch xuống đất.  
 
Lúc này, cả Tần Hải, Lục Huyền và Trương Tiểu Soái đều trợn mắt há hốc mồm.  
 
Diệp Viên Viên cầm roi dài canh giữ, những kẻ muốn chạy trốn đều bị chém đầu từng tên một.  
 
Tần Ninh nói muốn giết, vậy thì cứ giết!  
 
Từ từ, giữa rừng cây đã truyền ra một luồng khí tức đẫm máu.  
 
Mấy người Diệp Viên Viên nhìn thi thể đầy đất, yên lặng không nói.  
 
“Đồ Hóa Phong, ta nghe nói gã là thân tín của Phương Thế Vũ, đệ tử nội viện, thủ lĩnh của hội Phương Viên. Lần này giết gã, ta sợ sẽ gặp chút phiền phức!”  
 
Tuân Ngọc lo lắng nói.  
 
“Không sao!”  
 
Tần Ninh phất tay nói: “Ta không thích dây vào chuyện thị phi, nhưng quy tắc của ta cũng rất đơn giản, một khi có kẻ khác muốn chọc vào ta thì...”  
 
“...ta sẽ giết hết!”  
 
Tần Ninh mỉm cười nhìn mấy người rồi nói: “Lần này mọi người cứ suy nghĩ thấu đáo, nếu như muốn tiếp tục cùng ta luyện công, thì còn lại hai mươi ngày liền chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện”.  
 
“Còn nếu như có ai lo lắng về việc bị trả thù, thì cũng có thể rời đi ngay bây giờ”.  
 
Lời này vừa nói ra, cả Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều giật mình.  
 
Tần Ninh đã nói rất rõ ràng.  
 
Trương Tiểu Soái bật cười, bước lên phía trước.  
 
“Tuy rằng ta từ trong núi đi ra, nhưng ta cũng biết Tần huynh rất lợi hại, nếu không Diệp tiểu thư cũng đã không nguyện ý đi theo huynh!”  
 
Trương Tiểu Soái vỗ ngực cười nói: “Từ hôm nay, Tần Ninh huynh sẽ là lão đại của ta. Nếu như Trương Tiểu Soái ta không trải qua hoạn nạn với Tần huynh, thì ta sẽ...”  
 
“Được rồi!”  
 
Tần Ninh cười nói: “Huynh không cần phải thề độc thế. Ta là người làm việc rõ ràng, người của ta thì ta nhất định sẽ bảo vệ, nhưng nếu là kẻ thù của ta thì ta chắc chắn sẽ giết”.  
 
“Ta cũng nguyện ý đi theo Tần huynh!”  
 
Lục Huyền cũng cười nói.  
 
Tuân Ngọc gật đầu nói: “Ta đi cùng huynh!”  
 
Cả ba người đều tỏ ra rất khí phách.  
 
Mấy ngày nay cũng đủ để khiến cho bọn họ biết Tần Ninh lợi hại đến thế nào.  
 
"Đã như vậy thì còn lo lắng cái gì?", Tần Ninh cười nói: "Những tên này dù chết, nhưng linh ấn chứa cấp bậc của chúng vẫn còn ở đó".  
 
Sáu người bắt dầu chia nhau linh ấn của hàng chục thi thể kia.  
 
Không lâu sau, trên lệnh bài của sáu người, linh kí đều đã đạt tới mức cấp ba!  
 
“Hấp thụ nhiều như vậy mà chỉ đạt tới cấp ba!”  
 
Tần Ninh lúc này cũng giật mình, sau đó nở nụ cười: "Xem ra học viện Thiên Thần này rất biết cách chơi".  
 
Mấy người bọn họ lại rời đi.  
 
Về phần những thi thể này, thì khi linh thú trên đỉnh núi ngửi thấy mùi máu tanh, chúng sẽ lần lượt đến đây xẻ thịt.  
 
Trong những ngày tiếp theo, sáu người Tần Ninh tiếp tục tìm kiếm một số loài linh thú trong phạm vi khu thí luyện.  
 
Chỉ có điều, mỗi lần tìm được linh thú, Tần Hải, Lục Huyền và mấy người còn lại đều cùng nhau xuất chiến để nâng cao thực lực.  
 
Chỉ có Tần Ninh lần nào cũng chỉ đứng quan sát bên ngoài, không có động tĩnh gì.  
 
Hắn dường như không đến đây để trau dồi sức mạnh của mình, mà như thể chỉ muốn đến đây để thăm thú vui chơi.  
 
Mỗi lần Lục Huyền hỏi, hắn đều nói rằng mình cũng đang tu luyện, chỉ là theo một cách khác.  
 
Hôm nay, khi sáu người đang nghỉ ngơi bên một con suối.   
 
Tần Ninh đứng lên, nhìn Diệp Viên Viên.  
 
“Cô hãy dùng roi quất vào cơ thể của ta đi!”  
 
Phụt…  
 
Lời này vừa nói ra, Trương Tiểu Soái liền phun hết số nước mà mình đang uống lên mặt Lục Huyền đang ngồi đối diện.  
 
Roi!  
 
Quất roi!  
 
Trương Tiểu Soái hoang mang bối rối.  
 
“Ừm, cái đó… hay là để bọn ta rời đi trước?”, Trương Tiểu Soái cười gượng gạo, nói với mấy người còn lại: “Lục Huyền, Tuân Ngọc, đi thôi đi thôi!”  
 
“Các huynh đi làm gì?”  
 
Tần Ninh nhìn dáng vẻ khổ sở của Trương Tiểu Soái, liền phải nói: “Đó là cách tu luyện của ta, các huynh đứng một bên quan sát đi!”  
 
Tu luyện?  
 
Quan sát?  
 
Tu luyện kiểu gì mà cần Diệp Viên Viên quất roi vào người mình?  
 
“Tới đi!”  
 
Tần Ninh đứng bên bờ suối, hai tay dang ra.  
 
Mặc dù Diệp Viên Viên không biết tại sao, nhưng cô vẫn gật đầu làm theo.  
 
Hai bóng người đứng yên, cách nhau ba thước.  
 
Chát…  
 
Diệp Viên Viên quất roi thẳng tay, lúc roi quất trúng vào cơ thể của Tần Ninh thì một thanh âm chát chúa liền vang lên.  
 
Trên ngực Tần Ninh ngay lập tức xuất hiện một vết roi.  
 
Nhưng cũng ngay sau đó, ở chỗ bị roi quất vào của Tần Ninh đã lóe lên một tia linh khí, rồi từ từ tiêu tán.  
 
Cuối cùng, mọi người chỉ thấy chỗ bị roi quất qua không hề bị tổn thương chút nào.  
 
“Điều này…”  
 
Trương Tiểu Soái, Lục Huyền và những người khác nhìn nhau, ngẩn ra.   
 
Tần Ninh thật sự đang tu luyện sao?  
 
Nhưng đây là phương pháp tu luyện gì chứ?  
 
Chát…  
 
Diệp Viên Viên lại quất roi vào thân thể Tần Ninh, bao nhiêu roi của Diệp Viên Viên quất xuống, thì trên thân thể của Tần Ninh cũng hiện lên bấy nhiêu luồng sáng linh khí.  
 
“Vẫn không đúng!”  
 
Tần Ninh chậm rãi ra hiệu cho Diệp Viên Viên dừng roi, rồi hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.  
 
Không gian lại chìm vào im lặng, mấy người ngồi chờ đợi cả một buổi chiều.  
 
Cuối cùng Tần Ninh cũng mở mắt ra, nhưng đã ngay lập tức nhìn về phía Trương Tiểu Soái.  
 
“Cầm côn sắt của huynh, toàn lực đánh vào người ta!”  
 
“Hả?”  
 
Trương Tiểu Soái càng lúc càng sững sờ.  
 
Tuy rằng cảnh giới của hắn ta không bằng Diệp Viên Viên, nhưng dù sao hắn ta vẫn là võ giả đạt tới cảnh giới Linh Hải, côn sắt của hắn ta cho dù không thể giết chết Tần Ninh thì chỉ sợ cũng sẽ khiến cho xương cốt Tần Ninh tan nát hết.  
 
Đây không phải là cây roi dài của Diệp Viên Viên, dù sao cây roi dài cũng mềm dẻo hơn.  
 
“Nhanh!”  
 
Tần Ninh thúc giục.   
 
“Được rồi!”  
 
Trương Tiểu Soái nghiến răng đập côn sắt xuống.  
 
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, thân thể Tần Ninh lúc này đột nhiên run lên.  
 
“Đúng vậy, chính là như thế!”  
 
Tần Ninh lại bước lên phía trước.  
 
“Tiếp tục!”  
 
Mơ mơ hồ hồ, Trương Tiểu Soái lại vung côn sắt lên, đập xuống thân thể của Tần Ninh.  
 
Liên tục mấy lần thanh âm côn sắt đập vào da thịt vang lên.  
 
Trương Tiểu Soái ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt khổ sở nói: “Ta không thể làm được nữa, ta không thể làm được nữa, ta kiệt sức rồi...”  
 
“Hôm nay kết thúc, ngày mai lại tiếp tục!”  
 
Tần Ninh khẽ cười, lại khoanh chân ngồi trên mặt đất.  
 
Nhìn kỹ cơ thể hắn, có thể thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn, giống như nãy giờ vẫn chẳng hề hấn gì.  
 
Tần Ninh chậm rãi chắp tay ngồi ở chỗ cũ, tựa hồ lại đang tiến vào trạng thái tu luyện kỳ lạ.  
 
Tần Ninh đúng là đang tu luyện.  
 
Thứ mà hắn luyện chính là một môn linh quyết rèn luyện thể chất, Bách Luyện Cương Thể quyết!  
 
Linh quyết này hoàn toàn giống với Cương Phong linh thể quyết, chỉ khác là nó mạnh hơn gấp mấy chục lần so với Cương Phong linh thể quyết.  
 
Nhưng tu luyện linh quyết này cũng cần phải tôi luyện rất nhiều.  
 
Cách tôi luyện, chính là bị đánh đập!  
 
Đây là cách để không ngừng tôi luyện mặt ngoài thân thể, sau đó mới tới bên trong, từ ngoài da vào trong gân cốt máu thịt.  
 
Mỗi lần bị đánh chính là mỗi lần linh khí có thể dung hợp vào da, đi sâu vào gân cốt máu thịt.  
 
Nếu có thể tu luyện thành công linh quyết này, thì võ giả cảnh giới Linh Hải sẽ không ai có thể phá vỡ phòng ngự của thân thể hắn.  
 
Tần Ninh đã phải suy đi nghĩ lại mới quyết định tu luyện môn linh quyết này.  
 
Hắn có kinh nghiệm của chín đời chín kiếp nên hắn hiểu quá rõ, thân thể của một võ giả có thể nói là nền tảng của việc tu luyện.  
 
Nếu thân thể không có được nền tảng vững chắc nhất để rèn luyện thì đỉnh cao phát triển sau này chắc chắn sẽ bị hạn chế.

Advertisement
';
Advertisement