Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
Mà Bách Luyện Cương Thể quyết cũng có nhiều chỗ tương đồng với Cương Phong Linh Thể quyết mà hắn tu luyện trước đây.  
 
Điều khác biệt duy nhất là Cương Phong Linh Thể quyết là bắt đầu từ nhu rồi mới đến cương.  
 
Còn Bách Luyện Cương Thể quyết lại là lấy cương làm gốc!  
 
Mà vừa hay Cương Phong Linh Thể quyết hắn tu hành lúc trước lại cực kỳ hô ứng với Bách Luyện Cương Thể quyết.  
 
Ba ngày liên tiếp, Tần Ninh hết gọi Diệp Viên Viên cầm chùy luyện hắn rồi bảo Trương Tiểu Soái lấy gậy đập.  
 
Ba ngày đó, dưới tình trạng bị đánh, cơ thể Tần Ninh trở nên trắng nõn, một luồng linh khí như đang bao phủ quanh người hắn.  
 
Cơ thể hắn tỏa ra một mùi vị đặc biệt.  
 
Ngày đó, tại khu thí luyện, dưới chân một ngọn núi.  
 
Rầm....  
 
Một âm thanh đổ vỡ vang lên.  
 
Bóng dáng to lớn bỗng ngã xuống đất.  
 
Tần Ninh bước ra, tay cầm cây côn mảnh đâm xuyên qua não của con linh thú, máu chảy ầm ầm.  
 
Lúc này, mấy người Trương Tiểu Soái cũng bước ra.  
 
“Giỏi quá!”  
 
Nhìn Tần Ninh, mấy người hoàn toàn câm nín.  
 
“Cảnh giới Linh Hải tầng 5 đánh chết một con hổ Ma Diễm cao cấp cấp 1!”, Lục Huyền chép miệng: “Biến thái thật!”  
 
Tần Ninh cũng chỉ mỉm cười.  
 
Đây chỉ là giai đoạn tiểu thành của Bách Luyện Cương Thể quyết.  
 
Hổ Ma Diễm cũng tương đương với cảnh giới Linh Hải tầng 7, dưới hiệu quả của Bách Luyện Cương Thể quyết thì con hổ này không thể nào phá được phòng ngự của hắn.  
 
Lúc này, Diệp Viên Viên lại im lặng không nói.  
 
Nàng đã chứng kiến quá nhiều điều bất ngờ của Tần Ninh rồi.  
 
Linh đan sư, linh khí sư, linh trận sư.  
 
Ba đại chức nghiệp, Tần Ninh là người duy nhất làm được.  
 
Khó mà tưởng tượng được một thiếu niên 16 tuổi lại làm được vậy. Cho dù là từ trong bụng mẹ đi ra thì cũng không thể thành thục vậy được!  
 
Thế giới của võ giả kiêng kỵ điều này nhất!  
 
Tu luyện linh đan sư, linh khí sư, linh trận sư đều cần rất nhiều thời gian, cho nên nhiều người có thiên phú dị bẩm cũng chỉ dám chọn một.  
 
Tần Ninh lại nắm vững toàn bộ.  
 
Chuyện này khiến mọi người không tài nào hiểu được.  
 
“Cấp của linh ấn chắc cũng lên đến 4 rồi nhỉ!”  
 
Tần Ninh thở ra, nói: “Còn nửa tháng nữa, chúng ta phải tận dụng thật tốt thôi!”  
 
“Hehe, mấy ngày này đi theo lão đại tu hành, chúng ta đều nâng cao được tu vi. Mặc dù không biến thái được như lão đại, nhưng cũng tốt hơn ngồi trong học viện nhiều”, Trương Tiểu Soái cười hehe.  
 
“Nếu mọi người muốn tăng cấp nhanh chóng mà không để lại tai họa về sau, thì cũng không phải không thể”.  
 
Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng không biết mọi người có chịu được hay không thôi”.  
 
“Cách gì vậy?”  
 
Tuân Ngọc lúc này mới hỏi.  
 
“Đi theo ta!”  
 
Nói xong, Tần Ninh dẫn mọi người đi vào sâu trong núi.  
 
“Dãy núi Minh Sơn có diện tích lớn, trong này có vô số linh thú, đếm không xuể, từ cấp 1 cho đến cấp 4 cực kỳ nhiều, mà trên cấp 4 thì ở chỗ sâu cũng không ít”.  
 
“Nơi này trải qua hàng chục ngàn năm tích lũy, xuất hiện rất nhiều nơi kỳ lạ. Lần này ta sẽ dẫn mọi người tới... khe Thiên Hàn!”  
 
“Khe Thiên Hàn...”  
 
Diệp Viên Viên khẽ thay đổi sắc mặt.  
 
“Cô biết sao?”  
 
“Ừm!”  
 
Diệp Viên Viên gật đầu: “Khe Thiên Hàn có thác nước cao hàng chục ngàn trượng, tốc độ dòng chảy cực kỳ nhanh, cho nên hàn băng khí từ trên núi sẽ không bao giờ tan, nước cũng cực kỳ lạnh.  
 
“Nước chảy xuống lạnh giá vô cùng!”  
 
“Mà khe Thiên Hàn còn có một đầm nước, nước trong đó thì lạnh thấu xương!”  
 
Diệp Viên Viên nói vậy, nhìn Tần Ninh, kinh ngạc vô cùng.  
 
Nơi đó, trưởng lão của học viện Thiên Thần đã từng nói, võ giả dưới cảnh giới Linh Hải mà đi vào thì chính là tự tìm chết.  
 
Hàn khí ở đó là thứ mà cảnh giới Linh Hải không thể chịu nổi.  
 
Rồi mọi người dần dần đi đến khe Thiên Hàn.  
 
Cách mấy mét, mọi người đã nghe thấy tiếng nước thác chảy xuống ầm ầm, chấn động đến rung chuyển cả đất liền.  
 
“Đi thôi!”  
 
Tần Ninh mỉm cười, dẫn mấy người đi vào khe Thiên Hàn.  
 
“Công tử...”  
 
Diệp Viên Viên lên tiếng: “Hàn khí trong khe Thiên Hàn này quá nặng, tu vi cảnh giới Linh Hải như chúng ta không thể chịu nổi đâu”.  
 
“Không sao!”  
 
Tần Ninh mỉm cười: “Cô quên là ta có Thiên Hỏa Linh Tinh à”.  
 
Thiên Hỏa Linh Tinh.  
 
Tần Ninh nói xong, mấy người đều biến đổi sắc mặt.  
 
Thiên Hỏa trong Cửu U Đại Lục phải nói là cực kỳ hiếm, mà Thiên Hỏa Linh Tinh được sản sinh ra từ Thiên Hỏa thì càng quý giá hơn.  
 
Sao Tần Ninh lại có bảo bối như vậy?  
 
Tần Ninh xòe tay ra, một viên Thiên Hỏa Linh Tinh xuất hiện. Hắn nói với mọi người: “Chìa tay ra nào!”  
 
Mọi người đồng loạt xòe tay ra.  
 
Tần Ninh khẽ chuyển động, lúc này đan hỏa từ từ tỏa ra.  
 
Hơi thở nóng rát của Thiên Hỏa Linh Tinh tản ra, truyền đến cơ thể của từng người.  
 
Dần dần, mọi người cảm nhận được cơ thể mình đang nóng lên.  
 
Mặt của Diệp Viên Viên cũng đỏ hồng cả, mồ hôi rơi xuống nhìn cực kỳ xinh đẹp.  
 
“Cố nhịn đi!”  
 
Tần Ninh cũng nói: “Mọi người có thể chịu được càng nhiều Thiên Hỏa Linh Tinh thì sẽ càng đứng được dưới thác nước lâu hơn. Nó cực kỳ có lợi cho tu vi của mọi người!”  
 
Nghe vậy, tất cả đều cắn răng chịu đựng.  
 
Dần dần, viên Thiên Hỏa Linh Tinh nhạt bớt đi, nhưng hàn khí thì vẫn còn quá nửa.  
 
Mà đám Lục Huyền đã không chịu được nữa rồi.  
 
“Đi thôi!”  
 
Tần Ninh cất Thiên Hỏa Linh Tinh đi rồi bước vào trong khe Thiên Hàn.  
 
Một thác nước cao mấy trăm mét, rộng gần trăm mét hiện ra trước mắt.  
 
Mà thác nước này chỉ là một trong mười thác nước ở khe Thiên Hàn, thuộc tầng trung hạ.  
 
Đột nhiên, một luồng hàn khí xông đến khiến mọi người lạnh thấu xương.  
 
Nhưng chính vào lúc này, khí nóng trong cơ thể lại dần tản ra.  
 
“Tần huynh, chúng ta phải làm gì đây?”, Tuân Ngọc mong chờ nói.  
 
“Đơn giản lắm, đứng dưới thác nước thôi!”  
 
Tần Ninh chỉ tay: “Chỉ cần đứng dưới thác nước đó và không bị đẩy ra thì mọi người sẽ dần cảm thấy lợi ích to lớn bên trong!”  
 
Tần Ninh nói xong, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc liền trở nên sững sờ.  
 
Đứng dưới... thác nước?  
 
Đùa à?  
 
Thác nước này cao mấy trăm mét, rơi xuống ít nhất phải có lực xung kích là gần chục ngàn cân. Những hòn đá ở dưới còn trơn nhẵn vô cùng, cho dù không có nước thác thì cũng khó mà đứng yên được trên đá.  
 
“Chuyện này là không thể nào!”  
 
“Đúng vậy!”  
 
“Đứng trên hòn đá ở dưới thác nước có khi còn được!”  
 
Mấy người lắc đầu nguầy nguậy.  
 
Tần Ninh cũng không nói nhiều mà đi xuống chỗ thác nước.  
 
“Ai nói là không thể chứ!”  
 
Tần Ninh bước ra, nhảy ụp xuống nước, vô số dòng nước đập vào người hắn.

Advertisement
';
Advertisement