Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
Ý của hắn rất rõ ràng, hắn không muốn ông què ra tay.  
 
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, ông què định mở miệng nói, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào, đứng yên không nhúc nhích.  
 
Ông ta đã hiểu ý của Tần Ninh.  
 
Tần Ninh không muốn ông ta ra tay, chẳng qua là vì không muốn bị các trưởng lão khác nhận ra.  
 
Nếu như ông ta ra mặt, những trưởng lão này nhất định không dám ra tay nữa.  
 
Bây giờ Thiên Ám không biết tại đây đang xảy ra chuyện gì, Lý Thông Phong cũng không có chút kiêng dè nào, bởi vì không ai có thể khuất phục được y.  
 
Tần Ninh chính là muốn Lý Thông Phong không kiêng dè ai.  
 
Vì hôm nay, hắn đến đây là để tàn sát.  
 
“Chỉ có cảnh giới Linh Phách tầng 7 nhỏ nhoi mà cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt ta!”  
 
Lúc này, Tần Ninh vẫn đang ngồi ngạo nghễ ở trên bậc thềm, nhìn Lý Thông Phong xông tới, nét mặt vô cùng bình tĩnh.  
 
“Chu Tước Linh!”  
 
Quát lên một tiếng, Tần Ninh phất tay, trong khoảnh khắc, trên quảng trường ngoại viện của học viện Thiên Thần, cây trụ thứ ba trong bộ Tứ Tượng Thánh Trụ đã bị kích động, hóa thành một tia sáng như sao băng, biến mất trên không.  
 
Nhiều đệ tử ngoại viện cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thánh Trụ thứ ba biến mất.  
 
Đây đã là lần thứ ba rồi?  
 
Chuyện gì đang xảy ra gần đây vậy? Tứ Tượng Thánh Trụ bỗng chốc biến mất rồi lại bất chợt trở lại.  
 
Học viện chưa bao giờ đưa ra lời giải thích cho vấn đề này.  
 
Cùng lúc đó, quang cảnh bên trong Viện Thiên Thần lúc này im lặng như tờ, hoàn toàn không có một tiếng động nào.  
 
Lách tách...  
 
Một giọt máu rơi xuống đất, phá vỡ sự yên tĩnh.  
 
Đúng lúc này, bên ngoài phủ đệ của Liệt Hỏa lão tổ, bóng dáng của Lý Thông Phong chỉ còn cách Tần Ninh chưa tới một thước.  
 
Quạt lông vũ trong tay y duỗi ra trước mặt Tần Ninh.  
 
Chỉ là một khoảng cách ngắn, nhưng Lý Thông Phong đã không còn có thể tiến lên được nữa.  
 
Bốn phía thân thể của y đã bị từng chiếc từng chiếc lông chu tước xuyên thủng, mạnh đến mức chúng đều cắm chặt xuống đất, khiến cho mặt đất chảy ra một mảng máu me đầm đìa.  
 
Giống như cơ thể của y đã bị hàng trăm thanh kiếm trúc sắc bén xuyên qua vậy.  
 
Lý Thông Phong, chết tươi!  
 
Lông chu tước màu đỏ rực rỡ xuyên qua thân thể của Lý Thông Phong, biến thân thể y thành một cái sàng.  
 
“Chết... chết rồi...”  
 
Trần Nhiêm và những kẻ khác hoàn toàn chết lặng.  
 
Một trưởng lão nòng cốt, còn là cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 7, vừa mới bị giết chết.  
 
Tần Ninh đã làm điều đó như thế nào?  
 
“Ta chỉ rời đi có một tháng thôi, không ngờ các người lại to gan đến mức này”.  
 
“Xem ra trước đây ta đã quá nhân từ rồi!”  
 
Tần Ninh liếc mắt nhìn đám người trước mặt, lãnh đạm nói.  
 
Lộc cộc... lộc cộc...  
 
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng móng ngựa đang phi nước đại.  
 
Ngay lập tức, có một toán binh mã mặc áo giáp sắt bất ngờ xông tới.  
 
Có thể thấy đám binh mã này đều được trang bị tốt, hơn nữa mỗi một binh sĩ đều có thực lực không tầm thường, đều là những người có cảnh giới Linh Đài, Linh Luân.  
 
“Thái tử!”  
 
Tất cả các trưởng lão đều sửng sốt khi nhìn thấy người dẫn đầu toán binh mã.  
 
Tại sao thái tử của đế quốc Bắc Minh lại xông vào học viện Thiên Thần?   
 
Hơn nữa lại còn... đằng đằng sát khí.  
 
“Bao vây chỗ này lại!”  
 
Minh Vũ lúc này cũng lười dài dòng, thẳng thừng ra lệnh.  
 
Tiếng giáp sắt va chạm với binh khí vang lên, toán binh mã ngay lập tức vây chặt nơi này.  
 
Minh Vũ sải bước đi ra, đến bên cạnh Tần Ninh, nói: “Tần công tử, thật xin lỗi!”  
 
Tần Ninh lúc này mới khẽ liếc nhìn Minh Vũ, lãnh đạm nói: “Ta muốn biết đã nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ ngươi mới tới nói lời xin lỗi này với ta là có ý gì?”  
 
Lời vừa dứt, Minh Vũ đã lập tức giật mình.  
 
Tần Ninh tức giận rồi.  
 
Minh Vũ vội vàng hạ thấp người, thấp giọng nói: “Tần công tử, thật xin lỗi, mấy ngày nay bên trong đế quốc Bắc Minh đã xảy ra quá nhiều chuyện”.  
 
“Cha ta và viện trưởng Thiên Ám đã tiến vào Huyền Minh đại trận mà vẫn chưa có tin tức gì”.  
 
“Hơn nữa, đế quốc Xích Nguyệt đã cử rất nhiều thủ hạ đến hoạt động ở thành Bắc Minh, muốn chờ cơ hội để ám sát công tử, một mình ta thật sự không có cách nào xoay sở”.  
 
“Xin Tần công tử cứ trách phạt!”  
 
Tần Ninh nghe thấy vậy thì cau mày.  
 
“Huyền Minh đại trận đã xảy ra chuyện gì?”  
 
“Ta cũng không biết chính xác...”  
 
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh lùng, hắn chậm rãi nói: “Bỏ đi, chuyện này cũng không thể trách ngươi. Ở bên trong học viện Thiên Thần tên Thiên Tử đó đã cắm rễ quá sâu, ngươi có ở đây cũng vô dụng”.  
 
Nghe vậy, Minh Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.  
 
“Tần công tử, lần này ta bắt được một người, hẳn là Tần công tử sẽ có hứng thú, về sau ta sẽ mang hắn tới gặp công tử”.  
 
“Ừm!”  
 
Tần Ninh không nói nhiều, nhìn lướt qua mấy trưởng lão còn lại, lãnh đạm nói: “Học viện Thiên Thần mở ra là muốn người tài của đế quốc Bắc Minh được dạy dỗ một cách tốt nhất trên con đường tu luyện võ đạo”.  
 
“Thiên Tử tự mình kéo bè kết đảng, cấu kết với mấy trưởng lão các người, tội đáng chết vạn lần”.  
 
“Các người thân là trưởng lão của học viện, còn đáng chết hơn nữa”.  
 
Tần Ninh lúc này cũng đằng đằng sát khí.  
 
“Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi dám!”  
 
Trần Nhiêm hoang mang vô cùng, lời nói cũng không thông suốt.  
 
“Đương nhiên là ta dám!”  
 
Tần Ninh phất tay, âm thanh loạt soạt lại vang lên.  
 
Ngay lập tức, ngoài cổng phủ đệ vang lên những tiếng thét thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác.  
 
Hơn mười mấy trưởng lão danh dự cùng với Trần Tiêu và Trần Đông Phong không hề có khả năng phản kháng trước sự công kích của Chu Tước Linh, lần lượt biến thành những thi thể nặng nề ngã xuống đất.  
 
Mặt đất nhuốm một màu máu đỏ, trông vô cùng thê lương.  
 
Thiên Động Tiên đứng ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ có thể bất lực thở dài.  
 
Có lẽ Tần Ninh làm như vậy thật sự đã có thể loại bỏ được những ung nhọt bên trong học viện Thiên Thần.  
 
Nhưng làm như thế này, cũng sẽ dẫn đến tình trạng thiếu trưởng lão bên trong học viện, thật sự là tổn thất lớn.  
 
Tần Ninh phủi tay, đứng lên, nhìn về phía Tần Sơn.  
 
“Nhị ca đâu?”  
 
“Ở bên trong!”  
 
Tần Sơn trả lời, cảm thấy vô cùng kinh hãi.  
 
Mười mấy vị trưởng lão cảnh giới Linh Phách, vậy mà Tần Ninh nói giết liền giết, đệ ấy bá đạo như vậy sao?  
 
Tam đệ của mình thật sự... quá mạnh.  
 
Trong phòng của Liệt Hỏa lão tổ lúc này, có một đám người đứng ngồi không yên.  
 
Tần Ninh từ bên giường nhỏ đứng lên, thở ra một hơi.  
 
“Thế nào? Nhị đệ sao rồi? Tam đệ?”  
 
Tần Sơn nóng lòng hỏi.  
 
“Không sao đâu!”  
 
Tần Ninh khẽ cười.  
 
Không sao?  
 
Làm sao có thể không sao được?  
 
Kể từ khi Tần Hải bị đả thương cho tới nay vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, sao lại không sao được!  
 
“Đại ca đừng lo lắng, khoảng mười ngày nữa nhị ca sẽ tỉnh lại, không có ảnh hưởng gì lớn”.  
 
Tần Ninh hé miệng cười nói: “Huynh yên tâm đi, ngược lại là huynh, mấy ngày sắp tới nhớ dưỡng thương cho tốt”.  
 
Dặn dò Tần Sơn thêm vài câu, Tần Ninh mới đi ra khỏi phòng.  
 
Trong đình viện, Minh Vũ dẫn theo một số thị vệ, cung kính đứng chờ.  
 
Nhìn thấy Tần Ninh đi ra, ánh mắt của Minh Vũ khẽ sáng lên.  
 
“Kể cho ta nghe về tình hình của Huyền Minh đại trận và ý đồ của đế quốc Xích Nguyệt!”  
 
“Vâng!”  
 
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng Tần Ninh rời đi.  
 
Trong Viện Thiên Thần, Tần Ninh và Minh Vũ bước ở phía trước, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bước theo phía sau, các thị vệ cũng im lặng đi theo hộ tống.  
 
“Mọi chuyện chính là như vậy!”  
 
Minh Vũ lúc này mới thở ra một hơi, nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Từ khi công tử rời đi, Huyền Minh đại trận đã thay đổi. Hình như trong lòng đất còn xuất hiện một thứ gì đó rất kỳ lạ”.  
 
"Hơn nữa, Xích Nguyệt Thăng của đế quốc Xích Nguyệt hẳn là đã nhận lệnh của hoàng đế Xích Nguyệt bày mưu đặt kế, chuẩn bị bắt công tử, sau đó mượn chuyện này để chống lại đế quốc Bắc Minh ta".

Advertisement
';
Advertisement