Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
Nghe được những lời này, Tần Ninh gật gật đầu.  
 
“Chuyện của Huyền Minh đại trận, ta sẽ đi kiểm tra xem xét lại, còn về Xích Nguyệt Thăng kia, cứ việc giết đi!”  
 
Giết…  
 
Từ tận sâu đáy lòng Minh Vũ lúc này đang run như cầy sấy.  
 
Nhưng ngoài mặt, hắn ta vẫn cung kính đáp: “Được!”  
 
Phụ hoàng đã từng nói, Tần Ninh nói thế nào thì là thế đó.  
 
Lần này Tần Sơn, Tần Hải xảy ra chuyện, Tần Ninh không trách móc thì đã là may mắn lắm rồi.  
 
Còn về việc chém chết Xích Nguyệt Thăng, sau đó sẽ phát sinh biến cố gì, hắn ta không cần suy xét.  
 
Tần Ninh nói giết, thế thì cứ việc giết!  
 
Mọi người đi hết con đường, đến bên ngoài một phủ đệ thì dừng lại.  
 
Trong Viện Thiên Thần, các trưởng lão có phủ đệ riêng của mình, mà các Linh Đồ và Linh Tử trong học viện, mỗi người cũng có phủ đệ riêng của mình.  
 
Vào lúc này, vị trí mà mấy người Tần Ninh đang dừng lại chính là trung tâm đại bản doanh Thiên Tử Đảng tại học viện Thiên Thần.  
 
Tần Ninh nhìn về phía cửa lớn xa hoa nói: “So với phủ đệ của Liệt Hỏa trưởng lão thì nơi này oai phong hơn nhiều rồi!”  
 
Minh Vũ gật đầu, không lên tiếng.  
 
Lần này, những người bên cạnh Tần Ninh chịu sự ảnh hưởng lớn như vậy, toàn bộ đều là do Thiên Tử Đảng gây ra, cho dù người đứng đầu Thiên Tử Đảng là Thiên Tử, Tần Ninh cũng sẽ không bỏ qua cho Thiên Tử Đảng.  
 
“Lăng Thiên, cút ra đây!”  
 
Một giọng nói trầm thấp vang lên đúng lúc này.  
 
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, đứng ở ngoài đình viện, trịch thượng nói.  
 
Soạt soạt soạt…  
 
Cùng với tiếng hô hoán của Tần Ninh, trong đình viện, từng bóng người lần lượt xông ra.  
 
Người dẫn đầu có tóc xõa dài tung bay, khí tức không hề thấp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mọi người.  
 
“Ta còn tưởng là ai mà lại to gan như vậy, Tần Ninh, ngươi vẫn dám quay về à!”, thanh niên kia nhìn Tần Ninh, giễu cợt: “Sao hả? Đế quốc Vân Lam cứ vậy mà tha cho ngươi sao?”  
 
“Hay là nói, ngươi khom lưng uốn gối nên ở trong mắt đế quốc Vân Lam, ngươi vốn không đáng để giết chút nào!”  
 
“Còn ngươi là ai?”  
 
Tần Ninh nhìn nam tử trước mặt.  
 
“Ta chính là Vương Khắc, một trong năm đệ tử đứng đầu của Thiên Tử Đảng!”  
 
Vương Khắc hừ một tiếng, nói: “Đế quốc Vân Lam tha cho ngươi, nhưng Thiên Tử Đảng ta không buông tha cho ngươi! Tần Ninh, tên tiểu tử nhà ngươi, tự mình đến nộp mạng thì không thể trách người khác rồi!”  
 
“Có điều, ta khuyên ngươi một câu, giờ nên đi gặp đại ca, nhị ca của ngươi trước đi đã”.  
 
“Gặp qua rồi, bọn họ rất khỏe mạnh!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta chẳng muốn phí lời với ngươi, kêu Lăng Thiên cút ra đây!”  
 
Hửm? Gặp rồi?  
 
Vương Khắc lúc này hơi sững người, mới nói: “Đại ca, nhị ca của ngươi sắp chết rồi, ngươi lại dửng dưng không quan tâm như vậy sao?”  
 
“Ai nói là bọn họ sắp chết chứ, bọn họ vẫn đang sống rất tốt, rất thoải mái!”  
 
Tần Ninh lại nói: “Ta nói rồi, không muốn phí lời với ngươi, kêu Lăng Thiên cút ra đây ngay!”  
 
“Thằng ranh ăn quàng nói bậy, chỉ sợ đại ca và nhị ca của ngươi đã bị trưởng lão Lý Thông Phong chém chết rồi, ngươi còn ở đây làm ra vẻ điềm tĩnh được sao, có thời gian thì đi xem thi thể của đại ca và nhị ca của ngươi đi, có lẽ vẫn còn nóng đó!”  
 
“Lắm mồm thật đấy, Viên Viên, vả miệng!”  
 
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.  
 
Cái tên Vương Khắc này ngoan cố đến thế là cùng.  
 
Diệp Viên Viên bước ra, tay vung một cái, roi dài trực tiếp lóe lên, một roi quất ra khiến sắc mặt Vương Khắc hơi thay đổi.  
 
Cảnh giới Linh Luân tầng năm!  
 
Thực lực mà Diệp Viên Viên thi triển ra lúc này lại là cảnh giới Linh Luân tầng năm.  
 
Trong lòng Vương Khắc kinh ngạc không ngớt.  
 
Cần phải biết rằng, gần nửa năm trước, Diệp Viên Viên chỉ mới là cảnh giới Linh Hải mà thôi.  
 
Hiện giờ, nàng vượt qua cảnh giới Linh Đài, đạt đến cảnh giới Linh Luân tầng năm, tốc độ thăng cấp như vậy, chỉ có thể so sánh với Thiên Tử cùng với Lăng Thiên của Thiên Tử Đảng bọn họ.  
 
Người nữ nhân này, thật không đơn giản.  
 
“Minh Vũ, dẫn người đi, phá hủy phủ đệ của Thiên Tử Đảng này cho ta!”  
 
Tần Ninh lúc này lên tiếng, Minh Vũ lập tức gật đầu.  
 
Tần Sơn, Tần Hải cùng những người khác phải chịu sự giày vò mà hắn ta không hề nhận được tin tức, đây là sơ suất của hắn ta, hiện giờ là cơ hội để bù đắp lại.  
 
“Khẩu khí lớn thật đấy, Tần Ninh!”  
 
Trong nháy mắt, một hộ vệ mặc giáp vàng bước ra, trong phủ đệ, một giọng nói chầm chậm vang lên.  
 
Một người xuất hiện, thiếu niên mặc áo trắng, tầm vóc cường tráng, ăn mặc sáng sủa, sạch sẽ, gọn gàng cũng lộ mặt.  
 
Hai mắt ẩn chứa nét thu hút có một không hai, gương mặt sạch sẽ kia lại đang có biểu cảm khá sắc bén.  
 
Nhìn kỹ thì khí tức trên toàn thân người này tỏa ra một sức quyến rũ đặc biệt, quả thật là phi thường.  
 
“Lăng Thiên!”  
 
“Tần Ninh!”  
 
Hai người nhìn nhau, một áp lực vô hình lan tràn.  
 
Lăng Thiên chắp một tay sau lưng, cười nhạt: “Lẽ ra nên trực tiếp giết chết ngươi từ lúc đầu thì có lẽ hiện giờ sẽ không có những chuyện như này xảy ra rồi!”  
 
“Nhưng hiện giờ cũng không sao, mặc dù không biết vì sao Tinh Môn bị tước đoạt mà ngươi vẫn không chết, ta nghĩ, hôm nay, ngươi nhất định chết chắc rồi!”  
 
Sắc mặt Lăng Thiên bình tĩnh khi nhìn Tần Ninh.  
 
“Nhiều tháng không gặp mà đã đạt đến cảnh giới Linh Đài tầng bảy rồi sao? Không tệ, không tệ nha, so với ta là người sở hữu Tinh Môn của ngươi thì chỉ kém một chút!”  
 
“Bỏ mấy cái kế vặt vãnh muốn kích thích ta đi!”  
 
Tần Ninh vui mừng đắc ý, nói: “Vốn dĩ ta chẳng coi ngươi ra cái thá gì rồi, nếu như không phải là ngươi luôn không ở trong thành Bắc Minh thì ta sớm đã giết ngươi rồi”.  
 
Nếu như là hắn ngày trước, Lăng Thiên quả thực sẽ là một phiền phức lớn.  
 
Nhưng sau khi thức tỉnh ký ức của chín đời chín kiếp, đối với mọi chuyện trong quá khứ của bản thân đã rõ như lòng bàn tay, Tần Ninh vốn không coi Lăng Thiên là đối thủ.  
 
Gã không xứng!  
 
Mà lý do hắn muốn giết Lăng Thiên rất đơn giản, tước đoạt Tinh Môn của hắn, Lăng Thiên muốn dùng một bước bay lên trời như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.  
 
Thần cản giết thần, Phật ngăn thì chém Phật, Thiên Tử ra sức nâng đỡ Lăng Thiên, vậy thì ngay cả Thiên Tử hắn cũng chém luôn.  
 
Nghe được những lời này, hai mắt Lăng Thiên chợt lóe lên.  
 
Tần Ninh của hôm nay tạo cảm giác rất khác so với khi ở trong thành Lăng Vân trước đây.  
 
Đó là một sự khác biệt trong khí chất.  
 
Rất kì lạ!  
 
“Tần Ninh, thân phận của Thiên Tử không phải là người mà ngươi có thể đụng chạm. Ta khuyên ngươi, vẫn nên khoanh tay chịu trói đi!”  
 
“Đắc tội với Thiên Tử, hoàng thất của đế quốc Bắc Minh, Thánh Đan các của đế quốc Bắc Minh cùng với Diệp gia,… những người mà người cho là chỗ dựa vững chắc của mình sẽ không bảo vệ nổi ngươi đâu”.  
 
Nghe vậy, Tần Ninh lắc đầu cười.  
 
“Ta nghĩ ngươi đã sai rồi!”  
 
Tần Ninh dửng dưng nói: “Bọn họ không phải là chỗ dựa của ta, nếu phải nhắc tới chỗ dựa thì ta đây mới là cái chỗ để họ dựa!”  
 
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Minh Vũ đã thầm đồng ý.  
 
Phụ hoàng đối với Tần Ninh như vậy, quả nhiên là đã coi Tần Ninh giống như là hậu đài, chống đỡ cho chí hướng của mình.  
 
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đồng ý sâu sắc.  
 
Đối với Tần Ninh mà nói, dù là Diệp gia hay là Thánh Đan các, bao gồm cả đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam, hắn vốn không để trong mắt.  
 
“Mấy tháng không gặp, không ngờ ngươi lại trở nên ngạo mạn như vậy!”  
 
Lăng Thiên giễu cợt một tiếng.  
 
“Lăng công tử, ta thấy tên tiểu tử này chính là không biết trời cao đất dày, giết hắn là xong chuyện!”  
 
“Các ngươi không cần động thủ!”  
 
Lăng Thiên xua tay, nhìn về phía Tần Ninh.  
 
“Tần Ninh, trong Viện Thiên Thần, có một nơi gọi là sườn dốc Sinh Tử. Ta cũng sẽ không ức hiếp ngươi làm gì, ta và ngươi sẽ đấu một trận công bằng”.  
 
“Nực cười!”. Diệp Viên Viên cười lạnh: “Đấu một trận công bằng, cảnh giới Linh Luân tầng một của ngươi với cảnh giới Linh Đài tầng bảy của công tử nhà ta mà dám bảo là đấu một trận công bằng sao?”  
 
Lời này vừa được thốt ra, Lăng Thiên đã xua tay, cười mỉa: “Theo ta thấy, đây đã là một trận rất công bằng rồi!”

 

Advertisement
';
Advertisement