Khi Tần Ninh viết xong, Vạn Phúc không khỏi thở ra.
“Dựa theo biện pháp này của ta, nhất định sẽ được. Nếu thiên phú của ông còn như xưa, có khả năng sẽ tiến thêm một bước”.
“Lão hủ hiểu rõ!”
Vạn Phúc lúc này khom người, bái Tần Ninh thật sâu.
“Đa tạ Tần công tử, ân này tình là lão hủ nợ Tần công tử, sau này nhất định sẽ báo đáp Tần công tử”.
Nghe đến lời này, Tần Ninh phất tay một cái, cũng không nhiều lời.
Ân tình của một cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mà thôi.
Hắn cũng không cần thiết phải ghi nhớ.
Tần Ninh nhìn Vạn Khuynh Tuyết, cười híp mắt nói: “Trở về nói cho lão già Vạn Nhất Thiên kia”.
“Sau này rảnh rỗi, Tần Ninh ta sẽ đến thăm, lão ta đừng có chết đấy”.
Vạn Khuynh Tuyết nghe vậy thì sững sờ rồi lập tức gật đầu.
Đạo Thiên Hành lúc này vội vàng đi tới trước mặt Tần Ninh, cúi đầu bái lạy.
“Tần gia, mọi chuyện đã kết thúc, tiểu nhân cũng nên đi ngao du khắp thiên sơn vạn thủy của đại lục Vạn Thiên, chúng ta có duyên sẽ gặp mặt”.
“Được!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Nhớ kỹ, Vô Cấu Kiếm Phái tìm ngươi có thể không phải ngẫu nhiên đâu, ngươi cẩn thận không lại bị ai đó tính kế!”
“Tiểu nhân hiểu”.
Đạo Thiên Hành gật đầu, sau một khắc, lập tức đổi một dung nhan khác rồi nhanh chóng chạy mất dạng.
Tốt nhất vẫn nên tránh xa vị gia này thôi.
Nếu không, có trời mới biết vị gia này sẽ khuấy động ra sóng gió gì?
Lần này, thư viện Thái Hư phải tai ương rồi.
Hắn ta thì có thể đi đục nước béo cò, nói không chừng có thể đào ra chút đồ tốt.
Người của Vạn Thiên Các và Đạo Thiên Hành rời đi.
Chớp mắt, chỉ còn lại Tần Ninh, Tần Hải, Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư.
“Đi thôi!”
Tần Ninh nhìn trên không, cười nói: “Dẫn nhị ca đi cưới nhị tẩu!”
“Ha ha...”
Tần Ninh không có chút lo lắng nào.
Lần này, hắn sẽ ở bên cạnh Tần Hải suốt cuộc hành trình.
Nuối tiếc về Tần Hâm Hâm.
Sẽ không xảy ra lần nữa!
Lần này ai dám cản trở.
Một chữ - giết!