Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
“Ồ? Có hứng thú đàm phán với ta rồi à?”, Tần Ninh cũng không tức giận mà bật cười lần nữa.  
 
“Theo ta ra đây!”  
 
Bá chủ Thiên Nguyên sải bước tới một bên khác của đỉnh núi, trên đỉnh núi đá cheo leo, Diệp Viên Viên cùng Tần Ninh bước qua đó.  
 
“Ngươi biết được điều này từ đâu?”  
 
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc hỏi.  
 
“Sao cơ?”  
 
“Bí mật liên quan tới hoàng đế đế quốc Thiên Nguyên, ngươi biết được từ đâu?”. Bá chủ Thiên Nguyên hỏi lại lần nữa.  
 
Tần Ninh cười cười: “Đoán thôi!”  
 
“Đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một đời hoàng đế không tại vị quá một trăm năm, không phải vì không muốn, mà là không đủ”.  
 
“Sau khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì tuổi thọ của võ giả dù ít cũng phải vài trăm năm, vốn dĩ mỗi đời hoàng đế có thể tại vị tới vài trăm năm cũng không thành vấn đề, thế mà chỉ có đế quốc Thiên Nguyên của các ông là đặc biệt”.  
 
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”. Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt.  
 
“Sao thế, không cho ta nói à?”  
 
Tần Ninh bật cười lần nữa: “Đế quốc Thiên Nguyên như thế mà vẫn có thể trở thành một trong mười đế quốc lớn, đúng là không dễ dàng gì”.  
 
Bá chủ Thiên Nguyên lập tức thở dài.  
 
“Không sai, mỗi đời hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên đều không thể sống quá một trăm năm sau khi đăng cơ”.  
 
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đã sững sờ.  
 
Hóa ra có chuyện này thật.  
 
Chẳng trách, với tư cách là đế quốc Thiên Nguyên thuộc mười đế quốc lớn, mỗi hoàng đế mới bắt buộc phải nhường ngôi khi tròn một trăm năm.  
 
Nàng vốn tưởng rằng đế quốc Thiên Nguyên cố tình làm vậy để đảm bảo sự hưng thịnh cho đế quốc.  
 
Thật không ngờ mọi thứ là vì bất đắc dĩ.  
 
“Nhưng làm sao mà ngươi biết được?”. Bá chủ Thiên Nguyên lại nhìn về phía Tần Ninh.  
 
“Nguyên Phong Không, bớt nhìn ta bằng ánh mắt ấy”, Tần Ninh nói: “Nếu ông muốn giết ta, bây giờ cứ đẩy ta xuống là xong”.  
 
Hắn vừa nói dứt lời, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đột nhiên trở nên dè chừng.  
 
“Hừ, tốt nhất ngươi nên nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là thế nào”.  
 
Nguyên Phong Không chính là tên húy của bá chủ Thiên Nguyên.  
 
“Đơn giản thôi, ông đưa búa Liệt Thiên cho ta, vấn đề này sẽ không còn tồn tại nữa”, Tần Ninh chậm rãi nói.  
 
Hửm?  
 
Nghe đến câu này mà Nguyên Phong Không chẳng hề nhíu mày.  
 
Ông ta không hề nổi nóng, vì với tư cách là bá chủ của đế quốc Thiên Nguyên - một trong mười đế quốc lớn, ông ta không phải kẻ ngốc.  
 
Tần Ninh nói câu này có nghĩa là mỗi một đời đế vương không thể sống quá trăm năm sau khi đăng cơ, là bởi vì búa Liệt Thiên?  
 
Làm sao có thể như thế được!  
 
Búa Liệt Thiên do thủy tổ - thiên tướng Nguyên Phong đích thân truyền cho hậu nhân, chẳng lẽ còn hại hậu nhân của mình?  
 
Nguyên Phong Không im lặng không nói gì, Tần Ninh tiếp tục nói: “Thế nào hả? Ta vừa không giết con trai ông, vừa giúp ông giải quyết rắc rối, toàn là chuyện tốt cả đấy”.  
 
“Ngươi có lòng tốt đến thế cơ à?”  
 
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, dè dặt hỏi.  
 
Thiếu niên này quả thực khiến người ta không thể nhìn thấu được.  
 
“Tin hay không tùy ông, nếu chẳng phải vì cần búa Liệt Thiên để làm một số chuyện thì dù đế quốc Thiên Nguyên của ông có như thế này suốt cả chục ngàn năm, ta cũng không muốn bận tâm”.  
 
Ánh mắt Nguyên Phong Không thoáng lóe lên.  
 
Trông qua thì Tần Ninh này quá kỳ quặc.  
 
Tên nhóc này dường như không hề lo lắng rằng mình sẽ giết hắn.  
 
“Ta biết ông đang nghĩ điều gì, ông có thể giết ta hoặc bắt giữ ta, ép ta nói ra những điều ta biết, chẳng qua cũng chỉ đến thế, ông đừng hòng có được cách giải quyết”.  
 
Tần Ninh cười và nói: “Hiện giờ, trên Cửu U đại lục này, chỉ có mình ta biết được cách hóa giải bí mật bên trong búa Liệt Thiên”.  
 
“Chỉ có mình ngươi? Giọng điệu nghe oai quá”.  
 
Tần Ninh lại bật cười: “Không tin thì thôi, dù sao thì ông cũng chẳng còn bao nhiêu năm để sống đâu”.  
 
Nói dứt câu, Tần Ninh vẫy vẫy tay.  
 
“Viên Viên, chúng ta đi nào”.  
 
“Khoan đã!”  
 
Nguyên Phong Không tiếp tục hỏi: “Tần Ninh, rốt cuộc ngươi có ý gì?”  
 
“Còn cần tôi phải nói rõ ra hả?” Tần Ninh hỏi lại, “Nếu ta nói không sai, ở đế quốc Thiên Nguyên của ông, mỗi một đời hoàng đế thừa kế hoàng vị, căn bản không có một ai sống tới một trăm tuổi nhỉ?”  
 
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Nguyên Phong Không lập tức thay đổi hẳn.  
 
“Rốt cuộc ngươi là ai?”  
 
“Tần Ninh!”  
 
Tần Ninh thản nhiên hỏi: “Bây giờ có thể thu bớt lòng kiêu ngạo của ông mà đàm phán đàng hoàng với ta chưa?”  
 
Biểu cảm của Nguyên Phong Không trở nên giằng xé.  
 
“Không sai, đây là một lời nguyền đã tồn tại hàng chục nghìn năm ở đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một hoàng đế, chỉ cần tại vị một trăm năm sẽ chết bất đắc kỳ tử”.  
 
“Sau này, hoàng thất đặt ra quy định, mỗi một đời hoàng đế phải chọn ra một người thừa kế khi tại vị đủ một trăm năm”.  
 
“Đây cũng là điều mà ta biết được sau khi làm hoàng đế”.  
 
Sắc mặt Nguyên Phong Không sa sầm, ông ta đau khổ nói: “Chuyện này chỉ có các đời hoàng đế mới biết được, hiện giờ trong đế quốc Thiên Nguyên căn bản không một ai biết, rốt cuộc ngươi biết được điều này từ đâu?”  
 
“Đoán thôi!”  
 
Tần Ninh tìm một mỏm đá, thản nhiên ngồi xuống, cười bảo: “Lời nguyền trăm năm hả? Mê tín thật đấy”.  
 
“Lẽ nào còn nguyên nhân khác?”  
 
Ánh mắt Nguyên Phong Không hiện vẻ khó hiểu.  
 
“Đương nhiên rồi!”  
 
Nghe thấy câu nói của Tần Ninh, sắc mặt Nguyên Phong Không đanh lại.  
 
Nếu quả thật là vậy, có thể tìm ra cách giải quyết thì quá tốt.  
 
Hiện giờ ông ta đã tại vị được bảy mươi năm rồi, còn lại khoảng ba mươi năm thôi.  
 
“Tần Ninh… công tử, ban nãy tại hạ thất lễ rồi, tại đây ta xin bồi tội cùng công tử”, Nguyên Phong Không lập tức nghiêm nghị hẳn.  
 
“Được rồi được rồi!”  
 
Tần Ninh xua xua tay: “Ông cũng không cần khách sáo một cách giả dối như thế, nếu muốn giải quyết thì đơn giản thôi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”  
 
Lại là búa Liệt Thiên, dường như Tần Ninh rất để tâm tới chiếc búa này.  
 
“Xin hỏi công ty, chiếc búa Liệt Thiên này rốt cuộc liên quan gì tới huyết mạch Nguyên thị ta?”  
 
“Được, ông muốn biết thì ta nói cho ông biết”.  
 
Tần Ninh nói: “Sở dĩ hàng vạn năm trở lại đây, mỗi một vị hoàng đế trong hoàng thất Nguyên gia của ông chỉ tại vị một trăm năm rồi qua đời, chính là búa Liệt Thiên”.  
 
Sao cơ!  
 
Câu này được nói ra khiến Nguyên Phong Không sững sờ.  
 
Tần Ninh xua xua tay: “Đưa búa Liệt Thiên cho ta!”  
 
Nguyên Phong Không phất tay một cái, búa Liệt Thiên xuất hiện trong tay ông ta.  
 
Búa Liệt Thiên này dài khoảng một cánh tay, toàn bộ thân búa tỏa ra hào quang màu đen tuyền, dường như có một lớp ánh sáng đang dao động.  
 
Nếu nhìn kỹ thì khí tức mờ mờ ảo ảo không hề thua kém kiếm máu Sinh Tử.  
 
Tần Ninh gật gật đầu, nhận lấy búa Liệt Thiên.  
 
Búa Liệt Thiên giống như kiếm máu Sinh Tử, đều là linh khí ngũ phẩm, vả lại còn khác với linh khí ngũ phẩm hiện tại.  
 
Hai món linh khí ngũ phẩm này đã tồn tại hàng vạn năm nhưng vẫn tỏa ra hào quang, thậm chí còn lấp lánh hơn trước kia.  
 
Nguyên Phong Không giải thích rằng: “Búa Liệt Thiên vẫn luôn do tộc trưởng Nguyên gia - thiên tướng Nguyên Phong nắm giữ, nghe nói do Minh Uyên đại đế phong tặng”.  
 
“Chiếc búa này có thể ngày đêm hấp thu linh khí của đất trời để bồi bổ cho bản thân nó, vả lại qua hàng vạn năm tích tụ, sức mạnh dồi dào có thể khiến một nhát búa lấy mạng được cả võ giả đã đạt tới cảnh giới Linh Phách”.  
 
“Ta biết chứ”.  
 
Tần Ninh hờ hững đáp.  
 
Biết?  
 
Sao Tần Ninh biết được?  
 
Nguyên Phong Không sững người.  
 
Nhưng Tần Ninh không hề để tâm mà tiếp tục nói: “Vấn đề xuất hiện ở chỗ này đây, búa Liệt Thiên, vì hàm chứa sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, nếu ngày đêm tiếp xúc cùng nó thì chức năng trong cơ thể sẽ bị ăn mòn mạnh mẽ, thời gian một trăm năm cũng đủ để hủy diệt sức sống của một con người rồi”.  
 
“Không thể nào!”, Nguyên Phong Không lập tức phản bác.

Advertisement
';
Advertisement