Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 
“Ồ? Sao mà không được?”  
 
Tần Ninh mỉm cười.  
 
Nguyên Phong Không nói: “Nếu thật sự là vậy, thì vì sao lão tổ thiên tướng Nguyên Phong của ta lại yêu cầu chúng ta mang theo ngày đêm?”  
 
“Vậy ta hỏi ngươi, lão tổ nhà ông bắt ông chờ ngày chờ đêm, vậy có truyền cho linh quyết nào đó để tu luyện không?”  
 
Lời vừa nói ra, Nguyên Phong Không đã nói: “Sao ngươi biết?”  
 
“Đoán!”  
 
Tần Ninh nói thật, vì lần này đúng là hắn đoán.  
 
“Không sai, lão tổ nhà ta từng truyền đến một môn linh quyết, tên là Phách Lôi thể quyết”.  
 
Nguyên Phong Không lại nói: “Tiếc là năm đó đế quốc Thiên Nguyên mới bắt đầu được thiết lập, trắc trở vô cùng, tổng số năm khẩu quyết tu luyện lại mất đi hai!”  
 
“Nhưng hoàng thất đế quốc Thiên Nguyên ta chỉ tu luyện ba tầng còn lại, thế thì liên quan gì đến búa Liệt Thiên chứ?”  
 
“Đương nhiên là có!”  
 
Tần Ninh gật đầu đáp: “Búa Liệt Thiên có sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, tổ tiên các ông bảo các ông tu hành cùng Phách Lôi thể quyết chính là để hấp thu sức mạnh sấm sét, cường hóa thân thể”.  
 
“Nhưng các ông lại làm mất đi hai tầng, điều này dẫn đến việc mỗi đời hoàng đế các ông đều không chịu được sự tấn công của búa Liệt Thiên”.  
 
“Cho nên trong trăm năm tại vị, các ông không thể chịu đựng được, nên bị đả kích cực mạnh!”  
 
Nguyên Phong Không nghe vậy thì sửng sốt.  
 
Nếu Tần Ninh nói đúng, thì đây thật sự là một chuyện lớn.  
 
Ý của lão tổ là, mỗi một đời hoàng đế đều phải mang theo búa Liệt Thiên, bắt buộc phải tu hành Phách Lôi thể quyết, nhưng mỗi đời bọn họ chỉ tu luyện có ba tầng, không thể kháng cự lại sự tấn công của búa Liệt Thiên mỗi ngày.  
 
Chuyện này mới dẫn đến việc hàng chục ngàn năm nay, mỗi đời hoàng đế lên kế vị thì cũng chỉ sống được một trăm năm.  
 
Mọi nguyên nhân hóa ra lại từ búa Liệt Thiên mà ra.  
 
“Ta nghĩ, lão tổ của các ngươi chắc chắn đã nhắc nhở kỹ lắm rồi, nhưng các ngươi lại xảy ra sai xót trong quá trình truyền lại”.  
 
Tần Ninh lãnh đạm nói.  
 
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.  
 
Người này mới chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại nắm rõ búa Liệt Thiên, Phách Lôi thể quyết trong lòng bàn tay.  
 
“Tần Ninh... công tử!”  
 
Nguyên Phong Không lúc này đã bắt đầu nói chuyện khách sáo hơn: “Nếu công tử Tần Ninh đã nói vậy thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải quyết?”  
 
“Ta nói rồi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”  
 
Tần Ninh đáp: “Như vậy, hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên các ngươi sẽ không phải chịu búa Liệt Thiên tấn công nữa, sau này tuy sống không được lâu như trước nhưng cũng không đến nỗi cứ đến trăm tuổi là nghẻo”.  
 
“Không được!”  
 
Nguyên Phong Không nói tiếp: “Nếu là vậy, ta sao có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Nguyên chứ?”  
 
“Vậy thì hết cách rồi”.  
 
Tần Ninh xua tay, bất lực nói.  
 
Sắc mặt Nguyên Phong Không lúc này sắc mặt trắng bệch.  
 
Ông ta đã nhậm chức được bảy mươi năm rồi, qua ba mươi năm nữa sẽ là đại hạn của ông ta.  
 
Vương giả nhất mạch, khi đạt được đến cảnh giới Địa Võ, sống được mấy trăm năm.  
 
Ai mà không muốn được giữ ngôi vị lâu cơ chứ?  
 
Nếu thật sự có phương pháp giải quyết thì ông ta cũng không muốn từ bỏ.  
 
Nhưng phương pháp giải quyết mà là từ bỏ búa Liệt Thiên thì thật khó chấp nhận.  
 
Tần Ninh nhìn Nguyên Phong Không, không nói nhiều mà phất tay quay người rời đi.  
 
“Công tử Tần Ninh chờ chút!”  
 
Nguyên Phong Không giơ tay ra nói: “Công tử Tần Ninh, nếu ngươi là người của đế quốc Bắc Minh thì Nguyên Phong Không ta và công tử Tần Ninh làm một giao dịch được không?”  
 
“Ngày sau, nếu đế quốc Bắc Minh gặp nạn thì đế quốc Thiên Nguyên ta có thể ra tay cứu viện, chỉ mong Tần công tử có thể nói cho ta biết cách giải quyết việc này”.  
 
“Đế quốc Bắc Minh mà gặp nạn thì có ta là đủ, đâu cần đến các ông ra tay?”, Tần Ninh cười nhạt: “Xem ra, ông thà chết cũng không muốn bỏ búa Liệt Thiên nhỉ”.  
 
“Không phải là không nỡ, mà là búa Liệt Thiên là linh khí truyền thừa của họ Nguyên chúng ta. Cho dù tại hạ có chết thì cũng sẽ phải truyền thừa cho đời sau”, Nguyên Phong Không nghiêm túc nói.  
 
Nghe vậy, Tần Ninh hơi sửng sốt.  
 
“Thôi!”  
 
Tần Ninh phất tay: “Ông cũng có ý hiếu kính với Nguyên Phong”.  
 
“Ta cũng không miễn cưỡng ông nữa, còn một cách khác đó là học tiếp hai tầng sau của Phách Lôi thể quyết, như vậy búa Liệt Thiên sẽ không còn làm cơ thể các ông bị thương nữa”.  
 
Lời này nói ra khiến Nguyên Phong Không cười khổ: “Nhưng Phách Lôi thể quyết đã...”  
 
Ơ! Từ từ!  
 
Nguyên Phong Không đột nhiên nhìn Tần Ninh, sắc mặt thay đổi,  
 
“Công tử Tần Ninh có... hai tầng sau ư?”  
 
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, trong lòng chấn động.  
 
“Chính xác”.  
 
Tần Ninh thản nhiên nói: “Niệm tình sự hiếu thuận của ông, ta sẽ nhượng bộ. Trong Vạn Linh Vực này, ông cho ta mượn búa Liệt Thiên, sau đó ta sẽ truyền hai tầng cuối của Phách Lôi thể quyết cho ông”.  
 
Tần Ninh nói xong khiến Nguyên Phong Không run rẩy, bước lên trước, kéo lấy Tần Ninh: “Công tử thật sự biết khẩu quyết tu luyện của hai tầng sau sao?”  
 
“Tầng bốn, Phách Lôi phách, tầng năm, Phách Lôi thể”, Tần Ninh cười nói: “Ta mà lừa ông thì có ích gì đâu?”  
 
Nghe được đến đây, ánh mắt Nguyên Phong Không trở nên kiên định, gật đầu thật mạnh: “Được!”  
 
Nguyên Phong Không nói xong thì giao búa Liệt Thiên cho Tần Ninh.  
 
Một hơi thở cổ xưa phả vào.  
 
Tần Ninh sờ búa Liệt Thiên, không kìm được mà cười nói: “Người bạn già, đã lâu không gặp!”  
 
Sau đó, Tần Ninh cầm chắc búa Liệt Thiên và nói: “Phách Lôi thể quyết lấy linh khí hung hãn để tôi luyện thân thể, tầng một tụ hải, tầng hai đúc đài, tầng ba ngưng luân, tầng bốn lôi phách, tầng năm lôi thể đại thành!”  
 
“Tầng bốn lôi phách, dẫn dụ sấm sét vào cơ thể, sức mạnh sấm sét quán thâu linh phách, hội tụ toàn thân...”  
 
Tần Ninh từ từ giảng giải, Nguyên Phong Không kích động đến run rẩy cả người.  
 
Không sai, đây chính là Phách Lôi thể quyết!  
 
Cùng ba tầng đầu tương trợ lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau.  
 
Phách Lôi thể quyết này không sai!  
 
Nguyên Phong Không nghe xong thì cả người run bần bật.  
 
Phách Lôi thể quyết chính là linh quyết ngũ phẩm, là linh quyết truyền thừa của dòng họ Nguyên, thất truyền hơn chục ngàn năm.  
 
Nhưng hôm nay ông ta đã có được nó.  
 
Tần Ninh cười đáp: “Tầng bốn ta đã truyền cho ông rồi, ông tự mình lĩnh ngộ đi. Còn tầng năm, khi ta trả lại búa Liệt Thiên thì sẽ nói cho ông”.  
 
Nguyên Phong Không vui mừng không thôi, chắp tay nói: “Đa tạ công tử Tần Ninh, tại hạ cáo từ”.  
 
Ông ta thân là cường giả cảnh giới Địa Võ, đương nhiên không lo Tần Ninh sẽ không trả lại búa Liệt Thiên.  
 
Tầng bốn có trong tay, ông ta phải chăm chỉ tu luyện để tăng cấp thực lực.  
 
Nhìn Nguyên Phong Không rời đi, Diệp Viên Viên không khỏi tò mò: “Tại sao công tử lại cho người này món hời như vậy?”   
 
Diệp Viên Viên hiểu được, nếu Tần Ninh muốn lấy búa Liệt Thiên thì thật sự có thể.  
 
Nhưng Tần Ninh lại nhượng bộ.  
 

Advertisement
';
Advertisement