Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hắn ta không nên tới! Trái tim chịu không nổi.  

 

Đừng nói Chân Võ Xương, Tần Sơn đều sửng sốt một hồi lâu, sờ thẻ đen trong tay, nhưng trong lòng thì kích động không thôi.  

 

Tam đệ… thật sự đã khác.  

 

Lúc này, đại sư Lý Nghị tâm tư trong lòng không chút khinh thường Tần Ninh.  

 

“Tần công tử chờ một chút”.  

 

Đại sư Lý Nghị vừa nói xong liền xoay người rời đi.  

 

Từ đại sư giờ phút này cũng vội vàng đuổi theo.  

 

Hai người đi ra khỏi bên ngoài phòng, hai tay Đại sư Lý Nghị không ngừng run rẩy.   

 

“Còn có... sẽ là cái gì?”  

 

Đại sư Lý Nghị run rẩy nói: “Bảo khí siêu phẩm sao?”  

 

Một bên, Từ đại sư vội vàng nói: “Đại sư Lý Nghị, ngài… không sao chứ?”  

 

“Không có sao không có sao…”, Lý Nghị phất phất tay.  

 

“Không, có việc, mau đi báo cho Ngô lão, tiếp theo cần Ngô lão đích thân ra mặt mới được!”  

 

Lý Nghị vừa nói, bước chân càng lúc càng nhanh.  

 

“Đại sư Lý Nghị ngài chậm một chút, chỉ mấy bước mà thôi…”, quả thật chính là mấy bước, từ tầng ba đến tầng bốn thôi.  

 

Nhưng bây giờ Lý Nghị trong lòng nóng nảy.  

 

Không kịp! Không nói hai lời, Lý Nghị gần như là chạy.  

 

Trên đường lên ba tầng, không ít người nhìn thấy đại sư Lý Nghị ngày thường cao cao tại thượng, bình tĩnh lạnh nhạt, lúc này sốt ruột giống như đứa trẻ, họ đều tràn đầy kinh ngạc.  

 

Tầng thứ tư.  

 

Ầm một tiếng, cửa phòng bị mở ra.  

 

“Thầy!”  

 

Một tiếng gọi ầm ĩ lúc này vang lên.  

 

Lúc này Lý Nghị thở hồng hộc, tới bên trong phòng.  

 

Chỉ là nhìn thấy bên trong phòng, Ngô lão lúc này đang đứng cung kính, trên vị trí kia một vị đàn ông trung niên đang ngồi, Lý Nghị ngây ra.  

 

Từ đại sư theo sát cũng dừng bước chân, không dám thở mạnh.  

 

“Cuống cuồng hoảng loạn còn ra thể thống gì?”  

 

Ngô lão giờ phút này, đầu tóc bạc trắng, la rầy một tiếng, khí thế không giận tự uy.  

 

Lý Nghị nhất thời cúi đầu xuống, sắc mặt run run.  

 

“Là Tiểu Lý sao?”  

 

Người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn, cả người mặc trường bào màu đen, rất anh dũng, cho người ta một loại khí tức chèn ép hết sức cường đại.  

 

“Ngụy... đại nhân…”, lão đầu tử Lý Nghị lúc này phù một tiếng, quỳ sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.  

 

Ngô lão giờ phút này vội vàng chắp tay nói: “Ngụy tiên sinh, quả thực xin lỗi, tiểu tử này ngày thường rất trầm ổn, nhưng hôm nay lỗ mãng rồi, thuộc hạ dạy dỗ không nghiêm”.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement