Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ngô lão là ai?  

 

Cho dù là các chủ Vạn Tử Hàng, nhìn thấy Ngô lão cũng phải khách khí, tôn sùng là trưởng giả.  

 

Nhưng lúc này đối mặt người đàn ông trung niên này.  

 

Lại… bứt rứt… bất an… khẩn trương.  

 

Từ đại sư chỉ cảm thấy đầu thiếu dưỡng khí.  

 

Hôm nay là ngày gì?  

 

Rốt cuộc đây đều là những nhân vật nào?  

 

Lúc này, Ngụy tiên sinh cười nói: “Không sao, ta cũng nhìn Tiểu Lý lớn lên, tính cách trầm ổn, làm việc đáng tin, ban đầu ta mới giữ hắn ở lại bên cạnh”.  

 

Ngô lão giờ phút này lau mồ hôi, gật đầu một cái, run run cười một tiếng.  

 

“Đứng lên đi!”  

 

Ngô lão nhìn về phía Đại sư Lý Nghị, trách mắng: “Chuyện gì mà hoảng hốt lo sợ?”  

 

“Ngô lão”.  

 

Đại sư Lý Nghị run rẩy nói: “Vị khách quý dưới lầu kia đưa ra mười bốn món thần binh, giá trị sáu ngàn bảy trăm vạn linh tinh”.  

 

“Hả?”  

 

“Với quyền lợi của ngươi, tự giải quyết là được, cớ gì tới hỏi ta?”  

 

Ngô lão không vui nói.  

 

“Chẳng qua là vị khách kia, nói... nói còn có thứ đồ muốn đưa ra, Lý Nghị cảm thấy, sợ rằng không nắm được chủ ý, cho nên đặc biệt đến hỏi Ngô lão”.  

 

Lý Nghị phù phù một tiếng, lại quỳ xuống trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, nói: “Không ngờ đã làm phiền đến Ngô lão và Ngụy đại nhân”.  

 

Sau lưng, Từ đại sư lúc này cũng phù phù một tiếng, lại quỳ xuống.  

 

 

 

“Ồ? Mười mấy món thần bảo?”  

 

Vị Ngụy tiên sinh kia lúc này cười nói: “Ta xem chút”.  

 

Đại sư Lý Nghị không dám trì hoãn, lập tức lấy ra mười mấy món binh khí, bày ở trước mặt.  

 

“Thú vị… bảo khí hạ phẩm, bảo khí trung phẩm, bảo khí thượng phẩm… xem ra vị khách này lai lịch không đơn giản”.  

 

Ngụy tiên sinh cười ha hả nói.  

 

Đại sư Lý Nghị đáp lại: “Những thứ thần bảo của tên này cũng không phải của hắn, mà là từ bên trong khu vực Đào Phẩm thành Thiên Giao…”  

 

“Ồ?”  

 

Ngụy tiên sinh cười nói: “Hắn nói còn có thứ muốn đưa ra?”  

 

“Không sai!”  

 

Nghe đến đây, Ngụy tiên sinh cười nói: “Ngươi nói như vậy, ngược lại ta có chút hứng thú”.  

 

“Ngô Mậu Niên, nếu đã như vậy, ngươi cứ đi xem xem”.  

 

Ngụy tiên sinh cười ha hả nói: “Ta cải trang làm hộ vệ của ngươi, cùng ngươi nhìn xem người thú vị như vậy rốt cuộc là ai!”  

 

Nghe đến lời này, Ngô lão hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn gật đầu.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement