Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Xèo xèo xèo… Mũi tên nước bắn trên hỏa long của Tần Ninh, phát ra âm thanh cháy xèo xèo.  

 

Lúc này sắc mặt Tần Ninh hơi trầm xuống.  

 

Mà bên kia Tiên Hàm lại lớn tiếng kêu rít rít.  

 

“Đau đau đau…”, thật sự đau! Nhìn thấy biểu tình vô cảm của Tần Ninh, thậm chí Tiên Hàm hoài nghi rằng sức nhẫn nại của Tần Ninh cao như vậy sao?  

 

Lúc này Tần Ninh quả thật không mở miệng.  

 

Tiên Hàm là lấy chiến khí của bản thân ngăn cản nước đen ăn mòn.  

 

Nhưng hắn lại lấy bảo khí siêu phẩm Xích Dương Long Luân chống cự.  

 

Đương nhiên là cơn đau không đến người hắn.  

 

Dần dần bên trong cơ thể Tần Ninh từng đường sức mạnh ngưng tụ.  

 

Chín cột linh trụ trong nháy mắt xuất hiện.  

 

Cửu Linh Tinh Thần quyết vẫn là sát khí lớn nhất của hắn! Tên Tinh Thần trong nháy mắt ngưng tụ, bắn ra thẳng tắp.  

 

Ầm… Trên bầu trời ảm đạm không ánh sáng.  

 

Tiếng nổ này gần như bao phủ trời đất trong vòng trăm dặm.  

 

Lực bộ phát rất khoa trương.  

 

Sắc mặt Huyền Dục trầm xuống.  

 

Mặc dù Tần Ninh là Thiên Nhân nhất bộ, nhưng bảo quyết tu hành có uy lực rất mạnh mẽ.  

 

“Hắc Thủy Chỉ Thương!”  

 

Huyền Dục một chỉ điểm ra.  

 

Đầu ngón tay kia hóa thành một trường thương màu đen, trong nháy mắt giết về phía Tần Ninh.  

 

Bùm… Tiếng nổ tung lúc này vang lên.  

 

“Nếm thử chút Bá Vương Vô Địch quyền của ta!”  

 

Tiên Hàm lúc này trực tiếp giết ra, bộc phát ra từng chiến khí mạnh mẽ.  

 

Thân ảnh Huyền Dục lui về phía sau.  

 

Tiên Hàm bây giờ dù sao cũng không phải Thiên Nhân thất bước.  

 

Mà là một vị Vương Giả ngưng tụ biển linh khí.  

 

Công kích bổ sung thêm linh thức, uy lực rất mạnh, hắn ta không thể khinh thường.  

 

Xát xát xát… Lúc này từng đường mũi tên lại bay xuống.  

 

Sắc mặt Huyền Dục lạnh lẽo, ra tay càng không lưu tình.  

 

“Nếu đã biết biển linh thức của bổn vương mở rộng hai vạn mét, còn dám gây thù địch với bổn vương, hai người các ngươi thật sự có lá gan lớn!”  

 

Lời Huyền Dục vừa dứt, một quyền trực tiếp phất ra.  

 

Trong nháy mắt, không gian bốn phía lúc này gần như kẹt lại.  

 

Cơ thể Tần Ninh và Tiên Hàm lúc này bị dừng lại chốc lát.  

 

Nhưng chốc lát cũng đủ để thay đổi tất cả.  

 

 

 

Một quyền trực tiếp hướng về phía Tiên Hàm.  

 

Chiến khí của Tiên Hàm ngưng tụ.  

 

Nhưng quyền phong lúc này khí thế lại gào thét càng mãnh liệt.  

 

Ầm… Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.  

 

Tiên Hàm phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh thụt lùi.  

 

“Biển linh thức của ngươi tụ tập không quá vạn mét, mà ta hai vạn thước, làm sao ngươi so được với bổn tọa?”  

 

Huyền Dục lúc này cũng hoàn toàn nổi giận.  

 

Vương Giả! Uy nghiêm không dễ khiêu khích.  

 

Nhưng hôm nay hai người Tần Ninh và Tiên Hàm lại khiêu khích.  

 

Thậm chí Lôi Vương bị giết.  

 

Nếu hắn ta không thi triển một chút thủ đoạn mạnh, thật sự khiến người ta cho rằng Vương Giả là cải trắng! Muốn cung phụng thì cung phụng?  

 

Tiên Hàm bị đánh lui, sắc mặt trắng nhợt, máu tươi từ khóe miệng chạy ra.  

 

Tần Ninh hét một tiếng: “Đừng tới!”  

 

Lần này là nghiêm túc.  

 

Tiên Hàm ra tay nữa có thể sẽ chết.  

 

Tên nhãi này vừa đến cảnh giới Vương Giả mà thôi, biển linh thức không phải vững chắc.  

 

Nếu cũng với Huyền Dục đá chọi đá thì sẽ dẫn đến biển linh thức không vững, thậm chí bể tan tành.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement