Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Ngươi mộng tưởng hão huyền!”  

 

Sắc mặt Huyền Dục vô cùng lạnh lẽo.  

 

Nhưng Tần Ninh lại cười gằn một tiếng.  

 

“Thật sự không phải mộng tưởng hão huyền!”  

 

Tiếng quát vừa dứt.  

 

Tần Ninh đi ra từ bên trong hỏa long.  

 

Hỏa long ngàn trượng kia lúc này giương nanh múa vuốt, hết sức kinh khủng.  

 

Lúc này bàn tay Tần Ninh vẫy lên.  

 

Trong nháy mắt, một luồng khí tức dâng trào giải phóng ra.  

 

Cột cửu linh đang thu nhỏ lại.  

 

Thu nhỏ cao bằng Tần Ninh, giống như lớn bằng bắp đùi lượn xung quanh cơ thể hắn.  

 

Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia bình tĩnh.  

 

Dưới chân, giữa không trung xuất hiện một khối đất.  

 

Bản Nguyên Cửu U đại lục! Hình thái chân thực của Bản Nguyên phơi bày.  

 

Thứ Tần Ninh đạp dưới chân thoạt nhìn là một khối đất đường kính chỉ một trượng, nhưng thực tế là ngưng tụ toàn bộ khối sức mạnh Bản Nguyên Cửu U đại lục.  

 

Trong nháy mắt cho người ta cảm thấy khí tức của Tần Ninh trực tiếp bức Thiên Nhân tam bộ, tứ bộ.  

 

“Xích Dương Long Luân…”, nhìn hỏa long, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Phong Vương không còn, ngươi ở bên cạnh ta còn có ý nghĩa gì!”  

 

Lời vừa dứt, khí tức trong cơ thể Tần Ninh trong nháy mắt bùng nổ.  

 

“Cửu Linh… Tinh Thần bạo!”  

 

Một tiếng quát khẽ vang lên.  

 

Trong nháy mắt, chín đường ánh sáng hội tụ thành quả cầu ánh sáng chín màu, không ngừng mở rộng trên đầu Tần Ninh.  

 

Ước chừng đường kính đến trăm trượng.  

 

Vẫn chưa xong! Tản ra đến trăm trượng, dần dần lại tăng thêm một vòng.  

 

Hai trăm trượng! Đường kính hai trăm trượng! Khoảng cách đường kính rất khoa trương! Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.  

 

Lần này Huyền Dục hoàn toàn thận trọng.  

 

Vừa rồi Hoàng Nhất Lôi chính là như vậy, bị Tần Ninh đánh cho thương nặng, sau đó thủ đoạn Tần Ninh để lại đã vô tình chém chết hắn ta.  

 

Hắn ta không thể lại lật thuyền trong mương! Huyền Dục thấp giọng khẽ quát một tiếng, hắc long lượn vòng bao phủ thân ảnh hắn ta ở chính giữa.  

 

“Nổ chết ngươi!”  

 

Lời Tần Ninh vừa dứt, quả cầu ánh sáng lao tới.  

 

Gần như trong nháy mắt đi tới trước người Huyền Dục.  

 

Sắc mặt Huyền Dục hơi kinh ngạc.  

 

Có thể là vẫn không nhúc nhích.  

 

Tần Ninh không giết chết hắn ta! Ầm… Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền xa trăm dặm.  

 

Đất đai lúc này rung chuyển, ngay cả mặt đất trong Chu Ma cốc cũng đều nứt toác.  

 

Bây giờ giống như long trời lở đất.  

 

Thiên Nhân nhất bộ dời sông lấp biển là thật.  

 

Nhưng tuyệt đối không bộc phát ra uy lực này! Quá kinh khủng! Tần Ninh bây giờ ánh mắt khẽ nhúc nhích.   

 

Không có chết! Trong dự liệu.  

 

Sóng cuộn mở.  

 

Thủy long màu đen kia lúc này tan tành, dòng nước chảy tí tách từ trên không xuống mặt đất, hoa cỏ cây cối trên mặt đấy bâu giờ tất cả đều bị ăn mòn khô chết.  

 

Sắc mặt Huyền Dục u ám, khẽ trắng bệch, lúc này khí tức trào ra, thủy long lại ngưng tụ gần như là chuyện chớp mắt.  

 

Lúc này nhìn về phía Tần Ninh, đó thật sự là nổi giận trong lòng.  

 

“Thoải mái không?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Đừng quá coi mình ra gì!”  

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt Huyền Dục lạnh nhạt đáng sợ.  

 

“Sát chiêu mà ngươi cho là kiêu ngạo không giết chết ta mà chính là ngươi chết!”  

 

“Ngươi gấp cái gì?”  

 

Tần Ninh lại không nhịn được cười nói: “Ai nói đó là sát chiêu?”  

 

“Đây mới đúng!”  

 

Một lời vừa dứt, chín cột linh trụ xung quanh cơ thể Huyền Dục xuất hiện.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement