“Cảnh Khoát, ngươi muốn chạy đi đâu!”
Ánh mắt của Tần Ninh như bó đuốc, chiếu thẳng vào Cảnh Khoát.
Ánh nhìn chằm chằm này khiến Cảnh Khoát cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Tần Ninh, nếu ngươi giết ta thì thượng quốc Cảnh Thiên sẽ không tha cho đế quốc Bắc Minh đâu. Đến lúc đó, một mình ngươi dù có thực lực cao tới trời thì cũng không thể thay đổi kết cục trước thiên quân vạn mã!”
“Thật sao?”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Luôn có kẻ sợ chết, thiên quân vạn mã có thể có bao nhiêu trung đội trưởng? Đại đội trưởng? Tướng quân? Nguyên soái?”
“Ta có thể giết từng tên một, kẻ nào dẫn quân, ta giết kẻ đó!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cảnh Khoát khẽ thay đổi.
“Hơn nữa, thượng quốc Cảnh Thiên của ngươi được nhiều kẻ nhớ thương, ta nghĩ những quốc gia bị thượng quốc Cảnh Thiên các ngươi lăng nhục cũng không ít, luôn có người muốn quốc gia của các ngươi hoàn toàn sụp đổ”.
“Những chuyện này, ngươi không cần lo cho ta. Hôm nay, ta chỉ giết người chứ không hỏi chuyện khác!”
Cảnh Khoát chỉ cảm thấy cơ thể mình đang run cầm cập.
Tần Ninh, quá kinh khủng.
Hắn đã sớm nghĩ xong mọi chuyện, căn bản là không có gì phải kiêng dè.
Giết người, hắn chỉ cần giết người.
Nhưng gã này thật sự đang nghiêm túc sao?
Bởi vì Tần Hâm Hâm chết mà hắn muốn hủy diệt hai thượng quốc lớn? Không ngại trả giá, không tính hậu quả?
Đây hoàn toàn là điên rồi!
“Nếu giờ ngươi dừng tay, thượng quốc Cảnh Thiên sẽ không tính toán bất cứ điều gì, nguyện ý phân chia thượng quốc Đại Minh với đế quốc Bắc Minh!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thầm kinh ngạc.
Cảnh Khoát khuất phục.
Nhưng Tần Ninh lại không hề quan tâm, sải bước trong không trung.
“Cho ngươi hết, cho ngươi hết, tất cả những gì thuộc về thượng quốc Đại Minh đều cho ngươi!”
Tần Ninh vẫn không bị đả động.
“Thượng quốc Cảnh Thiên ta nguyện cúi đầu trước đế quốc Bắc Minh, nguyện làm đầy tớ”, Cảnh Khoát lúc này hoàn toàn điên luôn.
Nhưng Tần Ninh vẫn không hề thay đổi.
“Ngươi không chết, đệ đệ của ta sao có thể an nghỉ?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Hôm nay, kẻ nào chặn ta, ta giết kẻ đó!”
Điên, điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Tần Ninh thật sự tới để giết người.
“Ngươi quá ép người!”
Cảnh Khoát lúc này đã bị ép đến đường cùng.
“Thánh huynh, Kim huynh!”
Nhìn Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng, Cảnh Khoát chắp tay nói: “Nếu hai vị giúp ta giết kẻ này thì thượng quốc Cảnh Thiên ta từ nay về sau, nguyện nhẫn nhục chịu khó làm đầy tớ cho hai vị”.
Lời này vừa nói ra, thế cục bỗng trở nên khác hẳn.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!