Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nếu thất tín bội nghĩa thì hôm nay, kết cục của Cảnh Khoát có khi nào xảy ra trên người ông ta không?  

 

Mà bên kia, Kim Ngọc Long lại khẽ cười.  

 

“Kim quốc chủ, hôm nay ra tay cứu giúp, toàn quốc thượng quốc Cảnh Thiên ta sẽ làm trâu làm ngựa cho thượng quốc Kim Càn”.  

 

Lúc này Cảnh Khoát đã nhếch nhác tột độ.  

 

“Phụ hoàng!”  

 

Kim Linh Huyên nhỏ giọng nói: “Người này vừa rồi còn hùng tâm chí lớn, ngấp nghé đến cả thượng quốc Kim Càn chúng ta. Bây giờ giúp lão ta rồi…”  

 

“Không ngại!”  

 

Kim Ngọc Long cười lạnh nói: “Trước mặt mọi người, quốc vương Cảnh Khoát lại đùa giỡn được sao?”  

 

Kim Ngọc Long vừa cười nói vừa bước lên phía trước.  

 

“Lão cáo già…”  

 

Cảnh Khoát chửi thề một tiếng, nhưng lúc này lão ta lại không còn cách nào khác.  

 

Con trai đáng kiêu ngạo của lão ta chết rồi. Bây giờ tính mạng của mình còn đang bị uy hiếp, nếu như không cầu xin sự trợ giúp thì hôm nay chính là ngày thượng quốc Cảnh Thiên đổi chủ.  

 

“Nếu Cảnh Khoát huynh đã cầu giúp đỡ thì Kim Ngọc Long ta đương nhiên không thể ngồi không mà nhìn”.  

 

Kim Ngọc Long cười tươi rồi nói. Ông ta đi lên phía trước, chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn Tần Ninh.  

 

“Tần Ninh đúng không?”  

 

“Chuyện hôm nay ta cũng hiểu được, quốc chủ thượng quốc Đại Minh Minh Già Vân, lật lọng, ngươi đã giết ông ta”.  

 

“Mà thái tử Cảnh Thượng cũng bị ngươi giết. Chuyện nay, đến đây là xong nhé”.  

 

Kim Ngọc Long mỉm cười: “Thật ra nói cho ngươi biết, thượng quốc Linh Ương có quan hệ rất tốt với thượng quốc Kim Càn ta. Dương Thiên Thủ chính là cậu của con trai ta. Ngươi giết ông ta thì vốn thượng quốc Kim Càn ta chắc chắn phải tới tìm ngươi tính sổ”.  

 

“Nhưng hôm nay, chuyện đã tới bước này, mỗi bên lùi một bước. Ngươi không ghi thù thì ta cũng không tính toán chuyện của ngươi!”  

 

Từ đầu tới cuối, Kim Ngọc Long vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.  

 

Ánh mắt nhìn Tần Ninh, dường như đang nói, chuyện này đến đây kết thúc đi, hôm nay ta cũng không muốn gây rắc rối cho ngươi.  

 

Nếu không, ngươi chết chắc.  

 

Kim Ngọc Long đứng trước Cảnh Khoát, hai tay chắp sau lưng, trong mắt mang theo ánh nhìn điều tra, thăm dò, nhìn Tần Ninh.  

Mọi người lúc này đều dồn ánh mắt nhìn bóng người đang đứng sừng sững trong không trung.  

Thiếu niên này, sẽ lựa chọn thế nào?  

“Cút!”  

Bỗng nhiên, một giọng nói như sấm rền chấn động bốn phía.  

Một chữ, cút!  

Đơn giản, rõ ràng.  

“Ngươi…”  

“Cút!”, Tần Ninh lại nói: “Ba đời tổ tôn của thượng quốc Linh Ương, ta giết đấy, thì sao? Ngươi muốn báo thù cho chúng? Vậy thì tìm ta là được”.  

“Ta đã nói rồi, hôm nay ta tới là để giết người, kẻ nào ngăn cản ta giết kẻ đó”.  

“Láo xược!”  

Kim Linh Huyên không khỏi quở trách: “Phụ hoàng ta chính là cao thủ đệ nhất thượng quốc, ngươi làm như vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết đấy, Tần Ninh”.  

“Đâm đầu vào chỗ chết?”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement