Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Cảnh Khoát nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt lộ ra nụ cười.  

 

“Hắn?”  

 

Lộc Phong kia mặc một bộ đồ đen, toàn thân toát ra hơi thở nghiêm nghị chết chóc, cùng với vẻ cao cao tại thượng của kẻ bề trên, nhìn đám người có mặt ở đây, trong ánh mắt tỏ ra khinh thường.  

 

Lão già này như một vị thần đứng trên trời, nhìn xuống đám người, ánh mắt mang theo vẻ thương hại.  

 

Dường như, rất nhiều quốc vương thượng quốc, đế vương đế quốc kia trong mắt lão ta chỉ như con kiến, nực cười vô tri, không đáng nhắc tới.  

 

“Linh khí trên người có vẻ kỳ quái”.  

 

Lộc Phong kinh ngạc nói: “Chẳng trách mà lại có thực lực lớn mạnh như thế”.  

 

“Lộc trưởng lão, kẻ này không tầm thường. Ta thấy, giết hắn đi rồi lấy linh bảo trên người hắn mang về nghiên cứu kỹ càng”, một lão già đứng bên cạnh Lộc Phong nói.  

 

“Cũng được”.  

 

Lộc Phong gật đầu: “Lần này, trưởng lão Xích Thiên Vũ bảo ta tới đón Cảnh Thượng đi báo danh ở Xích Vân Tông. Bây giờ Cảnh Thượng đã chết, chúng ta cũng phải có một lời giải thích với trưởng lão Xích Thiên Vũ”.  

 

“Ừ!”, một người khác cũng gật đầu.  

 

Ba người lời qua tiếng lại, dường như đã coi Tần Ninh chết chắc rồi.  

 

Đây là một kiểu tự tin tuyệt đối.  

 

Bọn chúng là trưởng lão Xích Vân Tông tới từ Cửu U, quyền cao chức trọng. Đừng nói là thượng quốc, kể cả người cương quốc mà gặp chúng cũng phải khách sáo vài phần.  

 

Xích Vân Tông, tuy không mạnh bằng tứ đại tông môn và Thánh Đan các, nhưng trên Cửu U cũng là tông môn lớn danh tiếng lẫy lừng.  

 

Muốn tiêu diệt một cương quốc thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.  

 

“Nhóc con, đưa linh bảo trên người ngươi ra đây, rồi đi một chuyến với chúng ta”.  

 

Lộc Phong thản nhiên nói: “Giết Cảnh Thượng thì ngươi phải chết không còn gì để nghi ngờ, còn trưởng lão Xích Thiên Vũ xử lý ngươi thế nào thì do ông ta quyết định”.  

 

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chống đối, nếu không, đừng nói là ngươi mà gia tộc nhà ngươi, quốc gia của ngươi đều vị sự chống đối của ngươi mà bị diệt vong”.  

 

“Mạnh mồm thế!”  

 

Tần Ninh lạnh lùng nhìn 3 lão già, cười giễu: “Thật giống như đánh rắm, thối không ngửi được”.  

 

Cái gì?  

 

Ồ?  

 

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình.  

 

Tần Ninh thật sự điên rồi, điên quá rồi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement