Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Xem ra là đàn gảy tai trâu rồi!”  

 

Trưởng lão Lộc Phong không hề tức giận, khẽ lắc đầu, cười nói: “Kẻ không biết thì không sợ!”  

 

“Xem ra, những đế quốc, thượng quốc trên Cửu U đại lục ngày càng trở nên kiêu ngạo và tự mãn, hoàn toàn không biết, khoảng cách giữa tông môn và đế quốc”.  

 

“Cửu U đại lục, hàng ngàn tỷ sinh linh, cương quốc, thượng quốc, đế quốc không đáng nhắc tới, duy chỉ có tông môn ở trong Cửu U mới là chính thống”.  

 

“Cho dù là tông môn cấp thấp nhất, có thể tồn tại ở vùng đất Cửu U thì đủ để tiêu diệt thượng quốc, chấn động cương quốc rồi”.  

 

Trưởng lão Lộc Phong thản nhiên nói: “Nhóc con, con mắt nhìn của ngươi quá hạn hẹp”.  

 

“Hạn hẹp?”  

 

Tần Ninh chế giễu nói: “Ta thấy con mắt của ngươi hạn hẹp thì có, Cửu U lớn lắm hả? Thứ gọi là tông môn đỉnh cấp chỉ có cảnh giới Hóa Thần trấn giữ, có cái gì đáng để tự kiêu chứ?”  

 

“Xích Vân Tông có đại năng cảnh giới Hóa Thần trấn giữ không?”  

 

“Theo ta đoán thì chắc là không có nhỉ? Xích Vân Tông các ngươi, không phải cũng là được ngày nào hay ngày đó mà sống sao, vẫn còn to mồm ở đây mà giương oai diễu võ?”, lời này vừa nói ra, xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.  

 

 

 

Cho đến bây giờ, phong cách ăn nói điên cuồng của Tần Ninh đã khiến họ không biết nên thể hiện biểu cảm như thế nào.  

 

Dường như ông trời có tới thì Tần Ninh vẫn như thế, kiêu ngạo mà nhìn chúng sinh!  

 

Nhưng không thể không nói, khí thế ngạo nghễ thiên hạ của con người này, quả thật khiến người khác kính phục.  

 

Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này là vì đệ đệ của hắn bị người ta giết hại.  

 

Một thiếu niên trọng tình trọng nghĩa như thế, quả thật có một mặt phong độ khiến người ta tán thưởng.  

 

Nhưng bây giờ, vô địch cảnh giới Thiên Võ xuất hiện, hơn nữa lại là 3 vị trưởng lão đến từ Xích Vân Tông.  

 

Tần Ninh vẫn ngạo nghễ mà nhìn như thế, sợ là sẽ dồn mình đến bên bờ vực.  

 

“Xích Vân Tông cũng chỉ là một tông môn tồn tại được chăng hay chớ ở trong Cửu U. Ở đâu giương oai diễu võ thì được, nhưng gặp ta thì chỉ có tự tìm đường chết”.  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Hôm nay, ta phải giết Cảnh Khoát, kẻ nào dám ngăn cản thì ta giết không từ”.  

 

Lúc này, mọi người đều cảm thấy một hơi thở uy nghiêm mang đầy sát khí lan tràn ra khắp nơi.  

 

Tần Ninh, thật sự dám giết người.  

 

Lộc Phong nghe vậy thì sắc mặt xám xanh.  

 

Thằng khốn này, hoàn toàn không biết sống chết, chỉ chọn đường chết mà đi.  

 

“Được, lão phu giúp ngươi toại nguyện”.  

 

Lúc này, toàn thân Lộc Phong bùng nổ hơi thở mạnh mẽ.  

 

“Cảnh giới Thiên Võ… 7 biến!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement