Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Chỉ cần nói Tần Ninh một câu không tốt, Xích Vũ đại nhân sẽ bùng nổ cơn giận.  

 

Không thể nói!   

 

Tần Ninh nói tiếp: "Tề Hồn bị thất hoàng tử Tề Nhạc xúi giục gài bẫy gia đình Tề Khánh vương gia, làm nhục con trai con gái nhà người ta. Ta gặp chuyện này nên xen vào, mà đã nhúng tay thì ta sẽ nhúng tay đến cùng".  

 

"Dòng dõi nhà Tề Hồn hiện tại chỉ còn một mình Tề Hồn ông ta, còn về thất hoàng tử Tề Nhạc, sau khi đền tội thì ta cũng sẽ không quấy rầy các ngươi".  

 

"Luật pháp của thánh quốc Đại Tề không ra gì, bây giờ lại còn trách ta?"  

 

Thánh Chủ Tề Hạo muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cha mình thì cũng không dám nói thêm gì nữa.  

 

"Tề Nhạc đâu?"  

 

Tề Phi Vân mở miệng nói.  

 

Tề Nhạc run rẩy đi tới.  

 

"Ông nội!"  

 

"Đồ khốn này, có phải là ngươi làm không?"  

 

Tề Nhạc sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống, khẩn cầu: "Ông nội, con chỉ muốn thu phục Tề Khánh, nhưng ông ta không chịu, cho nên con... con..."  

 

"Khốn nạn!"  

 

Tề Phi Vân vươn tay ra bắt lấy hắn ta.  

 

Bành...   

 

Tiêng nổ trầm thấp vang lên.  

 

Tề Nhạc lập tức tê liệt, ngã xuống dưới đất.  

 

Tề Phi Vân chắp tay nói: "Tần công tử, Tề Nhạc là kẻ cầm đầu, ta đã phế tụ kinh mạch của nó đi, kể từ hôm nay thì nó chính là một kẻ tàn phế, ta giao nó cho Tần công tử xử lý, như vậy có được không?"  

 

Tần Ninh không mở miệng mà nhìn sang Tề Tư Tư cùng Tề Bác.  

 

"Tư Tư tiểu thư, cô muốn xử lý Tề Nhạc thế nào thì cứ làm đi".  

 

Tề Tư Tư lúc này mới thức tỉnh từ trong kinh hoàng.  

 

Cho tới bây giờ, cô ấy mới hơi hơi tỉnh ngộ.  

 

Tần Ninh giúp cô ấy báo thù, đòi lại công bằng.  

 

Nhưng bây giờ... thật sự đã làm được rồi sao?

 

Giống như một giấc mơ, khiến cho Tề Tư Tư cảm thấy không thể tin nổi.  

 

Tề Tư Tư nhìn Tề Nhạc, lại nhìn Tần Ninh, cung kính nói: "Tần công tử, Tề Nhạc ác giả ác báo, nhưng cha ta một lòng trung thành với Đại Tề, không nên bị áp thêm tội danh phản loạn".  

 

Tề Phi Vân nghe vậy, lập tức nói: "Ta sẽ hạ chỉ minh oan cho Tề Khánh, đồng thời xây bia dựng tượng ở các quận phụ thuộc cho Tề Khánh".  

 

"Hơn nữa, con cái của cô nương có thể thừa kế tước vị của cha cô nương, như vậy được chứ?"  

 

Tề Tư Tư nghe vậy, cũng không mở miệng.  

 

Tề Phi Vân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.  

 

Tề Phi Vân lại nhìn Tần Ninh, mỉm cười nói: "Tần công tử, như vậy được chứ?"  

 

"Sớm làm như thế chẳng phải tốt hay sao, chẳng cần đến động tĩnh lớn như thế này làm gì".  

 

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.  

 

Mọi chuyện đã ổn thỏa!   

 

Hắn đã làm được những gì mình muốn!   

 

Người chết không thể sống lại, nhưng mọi chuyện xem như được giải quyết.  

 

Nhưng sắc mặt của Thánh Chủ Tề Hạo thì lại không được tốt lắm.  

 

Mà lúc này, Tề Phi Vân chắp tay nói: "Tần công tử cùng bạn bè đi cùng hẳn đã thấm mệt, tạm thời vào trong cung nghỉ ngơi một chút đi".  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement