Ngay sau đó, Ôn Hiến Chi lập tức nhét một viên vào trong miệng nhai nhai.
“Mùi vị không tồi…”
Tần Ninh không còn gì để nói.
“Phệ Thiên Giảo và ngươi đều đã tỉnh lại, hắn ta lại vẫn không tỉnh, không nên như thế…”
Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình vẫn hôn mê như trước, có chút kinh ngạc nói.
Hẳn là Phong Vô Tình đã là cảnh giới Thánh Tôn, thậm chí là Thánh đế, theo đạo lý, hắn ta phải khôi phục nhanh hơn so với bọn họ mới phải.
Nửa tháng tiếp theo, hai người Tần Ninh và Ôn Hiến Chi bắt đầu chậm rãi khôi phục thương thế, mà Ôn Hiến Chi dù sao cũng là cảnh giới Thánh Tôn, khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với Tần Ninh.
Nhưng cho dù là như vậy, thầy trò hai người vẫn là người tàn phế như trước.
Trong khoảng thời gian này, Phệ Thiên Giảo ở cùng một chỗ với Giang Tiểu Tiểu, tự do thoải mái, vui vẻ đến mức quên trời quên đất, dường như cũng quên luôn việc nó còn có một chủ nhân.
Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý.
Hắn đang chờ Phong Vô Tình tỉnh lại, hỏi rõ một số việc.
Lại thêm nửa tháng trôi qua, rốt cuộc thì Phong Vô Tình cũng tỉnh lại.
Chỉ là, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Phong Vô Tình làm không phải là chú ý đến vết thương của mình, mà là…
“Kiếm của ta đâu?”
Đây là câu đầu tiên Phong Vô Tình mở miệng nói.
“Ở đây này!”
Tần Ninh đưa cho Phong Vô Tình một thanh trường kiếm.
“Thánh khí không tồi, không bị mất đâu”, Tần Ninh mỉm cười nói.
“Đây là của đại nhân ban cho ta, ta không dám làm mất”, Phong Vô Tình cực kỳ quý trọng.
Đại nhân!
Hẳn là Lý Huyền Đạo!
Thật ra Phong Vô Tình không bị mất trí nhớ, nhưng thương thế còn nghiêm trọng hơn so với Tần Ninh lúc trước, khi nói chuyện cũng thở hổn hển.
“Ngươi từng nói, Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ khiêu chiến Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm các ngươi?”
Tần Ninh dò hỏi: “Vậy hẳn là ngươi có chút hiểu biết về thánh vực Đại Võ, Diệp Nam Hiên không có mặt, thánh vực Đại Võ do ai quản lý?”
Phong Vô Tình nghe được câu này thì nghẹn một hồi lâu mới nói: “Hẳn là Diệp Bắc Phong!”