Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Trong đầu Tần Ninh hiện lên dáng vẻ một người thiếu niên luôn luôn điềm tĩnh, chín chắn.  

 

Năm đó, khi thu nhận đồ đệ, hắn còn coi trọng Diệp Bắc Phong hơn, chẳng qua, kiếp ấy hắn chuyển qua tu hành con đường cuồng võ, đi con đường cuồng ngạo, Diệp Nam Hiên lại thích hợp hơn Diệp Bắc Phong.  

 

Nếu không phải như thế, có lẽ Tần Ninh sẽ thích Diệp Bắc Phong hơn.  

 

Giống như Dương Thanh Vân, làm việc chín chắn, tư tưởng sáng tỏ.  

 

Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn đến Ôn Hiến Chi vẫn đang ngây ra như phỗng ở một bên, trong lòng không khỏi cảm thán.  

 

Phong Vô Tình nói tiếp: “Chúng ta đã đến thánh vực Đại Võ rồi sao?”  

 

“Ừ!”  

 

“Vậy chỉ sợ là không ổn rồi”.  

 

Phong Vô Tình nhíu mày nói.  

 

Không ổn?  

 

Vì sao?  

 

Phong Vô Tình lại nói: “Bởi vì Diệp Nam Hiên và các chủ của chúng ta luôn dây dưa không rõ, cho nên Nhất Kiếm các vô cùng lo lắng, nghi ngờ có phải Võ Môn có ý đồ xấu hay không, vậy nên chúng ta đã từng điều tra thánh vực Đại Võ”.  

 

“Hiện giờ, trong thánh vực Đại Võ, bởi vì có sự tồn tại của Diệp Nam Hiên mà vui vẻ hòa thuận, nhưng trên thực tế, quan hệ của sáu gia tộc lớn, dường như…có vấn đề”.  

 

Nghe được những lời này, Tần Ninh nhướng mày.  

 

Có vấn đề?  

 

Có vấn đề gì?  

 

“Năm đó, Cuồng Võ Thiên Đế có tiếng là ngông cuồng, ban đầu, người đem sáu gia tộc lớn thu về dưới trướng Võ Môn, nhưng thật ra chuyện này đã làm giảm bớt được sự phân tranh mấy vạn năm qua của sáu gia tộc đó trong thánh vực Đại Võ, tuy rằng Cuồng Võ Thiên Đế nhìn như ngông cuồng, nhưng làm việc rất có đầu óc”.  

 

“Chỉ là theo sự biến mất của Cuồng Võ Thiên Đế, các lão tổ thế hệ trước trong sáu gia tộc lớn cũng không phải là hoàn toàn tin phục Diệp Nam Hiên, nhưng thực lực của Diệp Nam Hiên vẫn rất cường đại, bọn họ cũng không dám hành động gì, nhưng mà trong bóng tối thì…”  

 

“Quan hệ tương đối căng thẳng”.  

 

Tần Ninh nhíu mày.  

 

Năm đó, hắn thành lập nên Võ Môn, dùng thủ đoạn cường đại để sáu gia tộc lớn sáp nhập vào trong đó, quả thật là bởi vì lo lắng về sự phân tranh tồn tại đã lâu giữa sáu gia tộc.  

 

Sau khi sáp nhập Võ Môn, quan hệ giữa sáu gia tộc lớn dần dần được làm dịu.  

 

Ai không đồng ý để chiến tranh biến thành tơ lụa? Vậy thì đánh!  

 

Tần Ninh đã làm như vậy.  

 

Cũng không thể không làm như vậy!  

 

Chỉ là đã qua bảy vạn năm, có lẽ rất nhiều chuyện đã thay đổi.  

 

“Vậy thì xem ra, lần này bị thương cũng không phải là chuyện xấu…”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ít nhất thì cũng có thể từ dưới quan sát xem, tình huống hiện tại của thánh vực Đại Võ là như thế nào!”  

 

Ôn Hiến Chi nghe được những lời này, không nhịn được nói: “Sư tôn, người quản chuyện này làm gì? Hơn nữa, người xem, bây giờ ba người chúng ta…đều là kẻ vô dụng như nhau…”  

 

Tần Ninh nghe được những lời này thì sắc mặt trầm xuống.  

 

“Có thể đừng treo từ vô dụng ngoài miệng như thế được không?”  

 

Quả thật là bây giờ nghe được hai chữ này Tần Ninh có chút phiền chán.  

 

Kiếp thứ mười, sau khi tỉnh lại, hắn bị người ta cướp đoạt Tinh Môn, thứ nghe được nhiều nhất chính là hai chữ - vô dụng!  

 

Trong thiên hạ này, có biết bao nhiêu người lúc đầu bị người ta nhận định là kẻ vô dụng, nhưng cuối cùng lại một bước lên mây, trở thành một đời lừng lẫy.  

 

Ôn Hiến Chi thì thầm nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta chính là kẻ vô dụng…”  

 

Tần Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta, Ôn Hiến Chi rụt cổ lại.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement