Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hắn ta còn xách thêm hai người trở về.  

 

Tần Ninh bị bọn họ đánh thức, hắn khoác một chiếc áo choàng màu trắng, trên vạt áo có thêu hình một thác nước chảy từ trên vách núi xuống bằng chỉ đen, trông có vẻ rất thanh thoát.  

 

Tần Ninh mặc một bộ quần áo màu trắng, khoác thêm một chiếc áo choàng, trông hắn cũng có vài phần khí chất của một vị cao nhân lánh đời.  

 

“Dạ chào sư tôn buổi sáng ạ!”  

 

Ôn Hiến Chi ngồi xuống, rót hai ly nước, rồi nói: “Đi được một đoạn cách thành Thanh Uyên một trăm dặm, thì quả nhiên có người bám theo hai người bọn họ, năm tên cao thủ Thánh Tôn đã bị con giết sạch”.  

 

“Con đã làm theo lời dặn của người, đưa hai người bọn họ về đây”.  

 

Vào giờ phút này, hai người Hứa Xu và Thanh Tiểu Liễu đứng ở trong sảnh chính với một vẻ mặt hoảng sợ.  

 

Đêm qua bọn họ bị người khác đuổi giết, nếu không nhờ có Ôn Hiến Chi thì bọn họ đã chết từ lâu rồi.  

 

“Chính là ngươi!”  

 

Vào lúc này, Thanh Tiểu Liễu mới phản ứng lại kịp, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, rồi nói: “Ngươi chính là vị khách mà ông nội đang tiếp đãi!”  

 

Bởi vì ông nội từng dặn dò là vị khách này không thích ồn ào, chỉ thích thanh tĩnh, cho nên Thanh Tiểu Liễu chỉ mới thấy hắn có một lần duy nhất, mãi đến giờ phút này, cô ấy mới phản ứng lại kịp.  

 

Tần Ninh cười nói: “Chính là ta”.  

 

“Ta nghe được câu chuyện của các ngươi, cảm thấy nó... sâu lắng, vì vậy ta muốn ra tay, giúp các ngươi”.  

 

“Hai người các ngươi không nên đi ra ngoài nữa, cứ ở lại trong Thanh phủ đi”.  

 

Lúc này, Thanh Tiểu Liễu cũng đã hiểu được vấn đề, cô ấy vội nói: “Không được... không được đâu... Những người đuổi giết bọn ta đêm hôm qua nhất định sẽ không dừng tay lại, hôm nay, bọn họ nhất định sẽ tìm đến cửa, bọn ta không thể ở lại đây được”.  

 

“Ồ?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Nói như vậy là ngươi đã biết được người đuổi giết các ngươi là ai rồi phải không?”  

 

Nghe thấy vậy, Thanh Tiểu Liễu nói với vẻ đầy oán hận: “Đương nhiên là ta biết rồi, đó chính là người của Thanh Tử Thu, muội muội ta...”  

 

“Đại tiểu thư!”  

 

Hứa Xu vội vã kéo ống tay áo của Thanh Tiểu Liễu.  

 

Lúc này, Thanh Tiểu Liễu mới giật mình, tỉnh táo lại, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh rồi nói: “Ngươi... Vì sao ngươi lại giúp bọn ta?”  

 

Advertisement
';
Advertisement