Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Thiếu gia…”  

 

“Câm miệng!”  

 

Long Phá Phong hừ một tiếng rồi nói.  

 

“Đi thăm dò xem, rốt cuộc là cái tên Tần Ninh kia có lai lịch gì, còn cả cô gái kia nữa…”, Long Phá Phong u ám nói: “Người phụ nữ mà bổn thiếu gia nhìn trúng, chưa người nào là không nắm được trong tay”.  

 

Một hàng người trở lại tửu lâu mình ở, ngón tay Long Phá Phong chỉ vào một người phụ nữ có dáng người quyến rũ ở bên cạnh, nói thẳng: “Theo ta vào trong”.  

 

Dứt lời, y lại nhìn về phía mấy người còn lại, thấp giọng nói: “Đi tìm cho bổn thiếu gia thêm hai trinh nữ nữa đến đây!”  

 

Xong xuôi, Long Phá Phong đi vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa phòng lại.  

 

Vừa vào trong, y đã ôm lấy người phụ nữ trước mắt.  

 

“Phá Phong, chàng nhẹ chút”.  

 

“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”  

 

Long Phá Phong dùng một tay xé nát quần áo của người phụ nữ, sau đó, một cái tát giáng xuống, trên mặt người phụ nữ kia xuất hiện dấu bàn tay, khóe miệng chảy ra máu tươi, thế nhưng Long Phá Phong không thèm để ý tới, trực tiếp đặt người phụ nữ lên bàn, tiến vào…Trong phòng, dần dần truyền ra âm thanh đau đớn.  

 

“Tên khốn chết tiệt!”  

 

“Đồ khốn nạn!”  

 

“Bổn thiếu gia không giết ngươi, khó mà giải được mối hận trong lòng!”  

 

Từng tiếng chửi thầm vang lên, bộc phát ra sự tức giận trong lòng.  

 

Người phụ nữ trên bàn không dám thở mạnh, trên người đầy vết bầm tím, thấp giọng khóc nức nở…  

 

Trên đường phố quận Côn Dương.  

 

Dương Vân Hải tiếp tục dẫn người đi tuần tra.  

 

“Vân Hải thiếu gia, cái tên Long Phá Phong kia, cũng quá là làm xằng làm bậy…”, có người mở miệng nói.  

 

“Y là con trai độc nhất của Long Tây Nguyên, thiên phú lại tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là phụ nữ, những năm gần đây dưỡng thành loại tính cách này, cũng khó tránh khỏi…”, Dương Vân Hải thản nhiên nói: “Chỉ cần không gây chuyện ở trong quận Côn Dương là được, còn ân oán của bọn họ, sau này bọn họ tự giải quyết lấy!”  

 

Trước mắt Dương Vân Hải hiện lên khuôn mặt của Tần Ninh, hắn ta không nhịn được cười nói: “Tên Tần Ninh này…”  

Mà giờ phút này, bên ngoài tửu lâu, trên đường phố, hai tay Thời Thanh Trúc ôm lấy cánh tay Tần Ninh, bộ ngực no đủ cách một lớp quần áo lộ ra chút mềm mại.  

 

Tần Ninh hưởng thụ cảm giác chỉ có hai người chậm rãi tản bộ.  

 

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt, mỗi người một vẻ, nhưng đều là mạnh mẽ như sóng tràn bờ, nhỏ xinh, mềm mại như lúc này cũng làm Tần Ninh cảm thấy rất thư thái.  

Advertisement
';
Advertisement