Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nghe vậy, Tần Ninh cười khổ lắc lắc đầu.  

 

Hai người đi dạo trên đường phố.  

 

Mặc dù đã về đêm nhưng quận Côn Dương vẫn phồn hoa như thế.  

 

Hai người đi dạo xung quanh, tuỳ ý nói chuyện phiếm, ngược lại có chút nhàn nhã, thong dong.  

 

Sau một hồi quanh đi quẩn lại, bọn họ đi đến trước một khu phố khiêm tốn mà xa hoa.  

 

Liếc mắt nhìn qua, trên đường phố, sàn nhà đều được mạ vàng, hai bên có dạ minh châu chiếu sáng rọi, trông có chút rực rỡ.  

 

Mà cửa hàng hai bên khu phố cùng nằm trên một con đường xuyên đến một chỗ.  

 

“Cửa hàng nhà họ Dương…”, Tần Ninh nhìn thoáng qua, cười nói: “Vào xem một chút”.  

 

Hai người đi vào khu phố, trên đường có không ít người đi tới đi lui, sau đó bọn họ dừng lại nghỉ chân ở trong một cửa hàng.  

 

Trên con phố bao gồm hiệu thuốc bắc, cửa hàng đồ dùng hàng ngày và một số cửa hàng bán các món đồ quý giá khác, hai bên đường còn có các hộ vệ, giữ gìn sự an toàn cho nơi đây.  

 

Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi vào khu vực hiệu thuốc bắc, tiến vào cửa hàng, từ bên trong nhìn lại là các quầy hàng chạy dọc từ nam đến bắc, trên đó bày biện đủ loại đan dược, dược liệu, nhiều màu sắc khác nhau.  

 

Cũng có không ít người đang đi lên tầng hai…  

 

“Hác Kỉ Suất”.  

 

Thời Thanh Trúc vừa vào trong hiệu thuốc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.  

 

“A?  

 

Tần công tử!”  

 

Hác Kỉ Suất nhìn thấy Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng có chút kinh ngạc.  

 

“Ở trong phòng rất buồn chán, quận Côn Dương lại là quận lớn nhất trong bảy quận, buôn bán thông thuận, ta đến đây nhìn thử một chút…”  

 

“Sư tôn ngươi đâu?”  

 

Thời Thanh Trúc cười nói.  

 

“Tìm ta làm gì?”  

 

Một âm thanh đột ngột vang lên.  

 

Dược Thập đại sư quỷ dị xuất hiện, chắp tay sau lưng đi đến, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.  

Thời Thanh Trúc và Dược Thập lập tức thu hút không ít ánh nhìn.  

 

“Thật khéo!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Dược Thập, mỉm cười nói.  

Advertisement
';
Advertisement