“Đây là…chuỗi hạt đeo tay được tạo ra từ Thanh Nguyên Hồn Ngọc phải không?
Mỗi một viên đều có giá trị xa xỉ, Tiểu Đế Tôn cũng không thể nào có được”.
Tần Ninh khẽ nói.
Lão đạo sĩ cũng cười trừ nói: “Không đáng bao nhiêu, ta đào được từ trên sạp hàng vỉa hè”.
“Ồ?
Lần sau ngươi dẫn theo ta đi đào một phen, xem xem có thể đào ra được bảo khí Chí Tôn cửu phẩm không”.
Lão đạo sĩ run rẩy cười cười.
Thứ này, quả thực là có giá trị xa xỉ.
Chỉ là, ông ta không ngờ rằng Tần Ninh mới vừa đạt đến Đại Thiên Tôn thôi vậy mà lại có thể nhận ra được cái này.
Người thanh niên này, thật sự không đơn giản.
Lúc này, cảm xúc của hai người đều đã ổn định không ít, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi sâu vào trong, lại càng thấy quỷ dị.
Thậm chí, trên mặt đất còn biến thành một màu đỏ như máu, có chút ẩm ướt.
Ánh mắt Tần Ninh rơi xuống mặt đất, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận điều tra.
“Xem ra, chúng ta cách trung tâm ngày càng gần”.
Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, nói: “Lão đạo sĩ, nếu như có nguy hiểm, ngươi nên bảo vệ ta cho tốt, nếu không ta chết rồi, ngươi đến cũng uổng công vô ích”.
Lão đạo sĩ sửng sốt.
“Thực lực của Tần công tử cường đại như vậy, nào đến lượt ta bảo vệ ngươi”.
“Lươn lẹo!”
Hai người không ngừng di chuyển, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Hơn nữa, dọc đường đi không hề gặp được nguyên thú nào sinh tồn ở vùng đất này.
Nhưng ngược lại nhìn thấy được không ít xương khô của nguyên thú, những bộ xương này đều bị nhuộm thành một màu đỏ như máu.