Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ở trên đỉnh núi, có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, sắc mặt tái nhợt, giống như là đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.  

 

“Thanh Trúc!”  

 

Trong lòng Tần Ninh căng thẳng.  

 

Mà lúc này, theo Tần Ninh bước vào trong đại điện, dường như là đã tiến vào trong một không gian quỷ dị.  

 

“Thanh Trúc…”  

 

Tần Ninh la to hơn.  

 

Trên đỉnh núi, Thời Thanh Trúc chậm rãi mở ra hai mắt, lúc cúi đầu nhìn xuống, thấy được Tần Ninh, nàng đột nhiên nở nụ cười.  

 

“Nàng làm sao vậy? Tự mình chạy đến đây làm cái gì?”  

 

Nghe được lời trách cứ của Tần Ninh, Thời Thanh Trúc chu mỏ nói: “Ta bị những thứ kia hấp dẫn tới nơi này”.  

 

Tần Ninh lập tức nói: “Đừng nhúc nhích, ta đưa nàng xuống dưới”.  

 

“A, chàng đừng qua đây”.  

 

Thời Thanh Trúc lại nói: “Ta bị nhốt trong này rồi!”  

 

Nghe được lời này, Tần Ninh nhíu mày.  

 

Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Sau khi tiến vào cấm địa, ta liền cảm giác được pháp thân bị hấp dẫn, chỉ hướng cho ta tới nơi này, kết quả là ta phát hiện ra thứ tốt, sau đó ta bắt đầu hấp thu, thế nhưng đám người kia lại xuất hiện, muốn ta đi xuống, ta không xuống, cuối cùng, không biết đám người kia đụng vào cái gì, bọn họ không vào được, ta cũng không ra được, bị nhốt luôn ở chỗ này”.  

 

“Chàng đừng tiến vào, vào được nhưng không ra được đâu”.  

 

“Dãy núi này có một lực hấp dẫn cực mạnh, hơn nữa, nó còn cắn nuốt khí huyết của con người, vừa rồi có người trong số bọn họ thử tiến vào, kết quả là bị hút thành cái xác khô, bị ăn mòn…”  

 

Lúc này, Tần Ninh nhíu mày, hỏi: “Là cái gì hấp dẫn nàng tới đây?”  

 

“Chính là cái này!”  

 

Thời Thanh Trúc nói xong thì giơ tay lên.  

 

Tần Ninh nhìn thấy trong bàn tay Thời Thanh Trúc hình như có một tia sáng năm màu, đang trôi nổi giữa không gian.  

 

Nhìn thấy ánh sáng năm màu kia, Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười.  

 

“Tinh hoa ngũ hành!”  

 

Tần Ninh lập tức nói: “Ta đã biết vì sao nàng lại bị hấp dẫn đến đây rồi, ngồi yên ở đó đừng nhúc nhích, ta đến đón nàng”.  

Nói xong, Tần Ninh quay lại nhìn về phía đám người Tả Hạo, nói: “Trông chừng Mục Khô, hiện giờ, Mục Vinh không dám ra tay với các ngươi, chờ ta trở về”.  

 

“Được!”  

 

Mấy người Tả Hạo gật gật đầu.  

 

Ở cùng với Tần Ninh một đoạn thời gian, bọn họ cũng biết tính tình của Tần Ninh, tuy rằng có chút lạnh nhạt, nhưng không có ý đồ xấu xa gì đối với bọn họ, hơn nữa, điểm tích luỹ cướp đoạt được, quả thật là đều cho bọn họ.  

 

Advertisement
';
Advertisement