Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Mục Vinh sư huynh, giết vào thôi!”, người bên trái mở miệng nói.  

 

“Từ Phương, ngươi muốn Mục Khô chết à!”, người bên phải cũng nói: “Đừng động vào, bọn họ không chạy thoát được đâu”.  

 

“Trước hết đừng hành động”.  

 

Lúc này, Mục Vinh nói: “Ngô Tuấn nói không sai, bọn họ không chạy thoát được đâu, hơn nữa, vừa rồi chúng ta vẫn luôn không thể nào tiến vào không gian thần bí kia, mà Tần Ninh lại có thể đi vào, để cho hắn đi vào thì không thể nào tốt hơn”.  

 

“Chỉ cần bọn họ đi ra, thả huynh trưởng của ta ra, ta sẽ lập tức giết chết bọn họ, còn nếu như bọn họ không giữ lời, giết chết huynh trưởng của ta, vậy thì bọn họ cũng phải chết…”  

 

Nghe được lời này, Ngô Tuấn và Từ Phương đều gật đầu.  

 

Mục Vinh có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy, gần với ba vị đan tử nhất, hai người Từ Phương, Ngô Tuấn cũng là Tiểu Đế Tôn tầng sáu, căn bản là không cần phải lo lắng Tần Ninh sẽ nhấc lên bọt nước gì.  

 

Trong đại điện.  

 

Tần Ninh tiến vào trong không gian thần bí, bốn phía là một vùng núi non, từ bên ngoài nhìn vào, ngọn núi ở giữa cao vạn mét, thế nhưng sau khi bước vào đây, nó cũng chỉ cao trăm mét.  

 

Nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó cao vô cùng vô tận, thật đúng là cực kỳ quỷ dị.  

 

Lúc này, Thời Thanh Trúc ngồi ngay ngắn phía trên ngọn núi, bên ngoài thân thể có ánh sáng năm màu di chuyển, khi nhìn thấy Tần Ninh tiến đến, nàng mang thần thái sáng láng, vẻ mặt tươi cười nói: “Chàng phải cẩn thận đó nha”.  

 

“Ừm…”  

 

Trong lòng Thời Thanh Trúc tràn đầy vui vẻ.  

 

Cho dù lại gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa, nàng cũng không sợ, bởi vì Tần Ninh luôn xuất hiện đúng lúc, nhất định sẽ ra tay cứu nàng.  

 

Lúc này, Tần Ninh từng bước tới gần ngọn núi.  

 

Theo Tần Ninh không ngừng tiếp cận ngọn núi nơi Thời Thanh Trúc ở, mặt đất bắt đầu rung động, xuất hiện từng đợt dao động quỷ dị.   

 

“Chính là như vậy, vừa rồi người của bọn họ tiến vào cũng tạo ra dao động như vậy, sau đó bị hút khô rồi ăn mòn, ngay cả chút bột phấn cũng không còn sót lại”.  

 

Thời Thanh Trúc vội vàng nói.  

 

Tần Ninh nhíu mày.  

 

Bỗng nhiên, mặt đất nứt vỡ ra, những sợi dây leo từ mặt đất chui lên, nháy mắt đã chằng chịt như thiên la địa võng, tản ra xung quanh.  

 

Trên những dây leo kia là từng chiếc gai gỗ, dài ước chừng một mét, chớp mắt đã bay ra, đâm thẳng về phía Tần Ninh.  

Liên tục tránh né hơn mười chiếc gai gỗ đâm tới, cuối cùng, Tần Ninh cũng không thể né tránh mãi, bàn tay hắn nắm chặt.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement