Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Vấn, Cầu, Tác!"  

 

"Hành, Tri, Tư!"  

 

Tần Ninh nhìn sáu quyển đan điển, khẽ nói.  

 

Trước đây, trong Cửu Nguyên Vực có tin đồn rằng Dịch Hàn Ngọc là người nắm giữ đan điển nhưng thật ra lúc ấy Tần Ninh không tin vào chuyện đó.  

 

Chưa tới Cực Cảnh thì rất khó điều khiển ba quyển giữa của Cửu Nguyên Đan Điển, tám mươi phần trăm Trần Nhất Mặc sẽ không cho Dịch Hàn Ngọc giữ chúng.  

 

Hơn nữa, đan điển là bảo vật nhưng cũng là mối hiểm họa, nếu như Dịch Hàn Ngọc thật sự có một quyển đan điển thì e rằng đã bị giết từ lâu rồi.  

 

Lúc này, Tần Ninh cầm những quyển đan điển, sáu quyển đan điển tỏa ra sáu tia sáng, lan rộng, đi khắp sơn cốc.  

 

Giữa lúc đó, không gian bình lặng xung quanh sơn cốc chợt hiện ra những đường dập dờn giống như gợn sóng.  

 

Hơi thở đầy đáng sợ cũng trỗi dậy. Trong lúc nhất thời, không gian như biến thành một vùng biển sóng vỗ dạt dào, đưa đẩy gợn sóng mãi không dứt.  

 

Tần Ninh vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, từng đạo trận văn được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hết trận văn này đến trận văn khác rải rác khắp đất trời.  

 

Khi khí thế hùng hậu ấy bộc phát, nó liên tục mở rộng phạm vi, dần dần hóa thành từng đạo văn ấn quấn vào nhau.  

 

Qua một lúc khá lâu, rất nhiều giới văn đã được hình thành trong sơn cốc. Mặt mày Tần Ninh hơi nhợt nhạt, hắn thở hắt ra, ngừng lại.  

 

"Hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục".  

 

"Hừm...", đoạn hắn nói tiếp: "Nếu như ta đến Cực Cảnh thì chỉ cần mất mấy ngày để thiết lập vận chuyển trận, khổ nỗi hiện tại cảnh giới của ta chỉ mới Đại Đế Tôn tam phẩm, phải mất một thời gian rất lâu, có lẽ ít nhất là ba tháng..."  

 

Hai sư đồ dựng lều ở ngoài sơn cốc để ở tạm trong đó.  

 

Thứ không thiếu nhất trong Diêm Môn là cái ăn cái uống.  

 

Hôm sau, Tần Ninh tiếp tục ngưng tụ trận văn.  

 

"Ơ?"  

 

"Sao thế ạ sư tôn?"  

 

Nét mặt Tần Ninh trở nên khó coi: "Không gian ở đây đã thay đổi, nuốt mất trận văn của ta rồi..."  

 

"Sao cơ?"  

 

"Không gian chuyển dịch từng phút từng giây, những trận văn ta tạo ra không thể giữ ổn định, số trận văn được trải ra hôm qua đã bị phá hủy hơn một nửa rồi..."  

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?"  

 

Tần Ninh thì thầm: "Phải tạo tiếp thôi, chỉ là cứ thế này thì có khả năng phải mất không chỉ là mấy tháng nữa, mấy năm cũng chưa chắc đã làm xong..."  

 

Mấy năm?  

Advertisement
';
Advertisement