Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Lần này ngươi sẽ không đơn độc nữa đâu, có sư tôn ở đây với ngươi rồi. Đúng lúc tạo trận văn và thiết lập đại trận tốn rất nhiều thời gian, sẵn tiện ta kiểm tra thuật luyện đan của ngươi luôn!"  

 

Dạo gần đây Trần Nhất Mặc cứ ủ rũ, chán chường, Tần Ninh thấy hết nên cũng xót thay, ngày nào cũng nấu nhiều món ăn ngon, đa dạng, còn ủ rượu ngon cho hắn ta. Trần Nhất Mặc không hào hứng cho lắm nhưng còn Cửu Anh và Tam Hoàng thì lại ăn thỏa thích.  

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ninh dự định sẽ dùng thuật luyện đan để làm vực dậy tinh thần của hắn ta.  

 

Luyện đan là niềm đam mê suốt đời của Trần Nhất Mặc, hắn có thể lợi dụng điều đó để dời sự chú ý của hắn ta.  

 

"Sư tôn cứ hỏi đi ạ!"  

 

Thế là sau khi kết thúc một ngày thiết lập đại trận, Tần Ninh ngồi dưới túp lều tranh, bắt đầu hỏi bài Trần Nhất Mặc.  

 

Cửu Nguyên Đan Điển có chín quyển tất cả.  

 

Xưa kia, lúc đi theo Tần Ninh, Trần Nhất Mặc đã nắm rõ toàn bộ ba quyển đầu, thuộc làu làu là đằng khác.  

 

Suốt mấy trăm năm trôi qua, hắn ta tự nghiên cứu ba quyển giữa nên cũng hiểu hết ba quyển ấy rồi.  

 

Những câu hỏi Tần Ninh đặt ra đều là kiến thức liên quan tới bảo đan Chí Tôn và cực đan.  

 

"Cực Cảnh là một trình độ mới đằng sau cảnh giới Chí Tôn, cũng là con đường phải đi qua trước khi thành tiên".  

 

"Trong đó chia ra bốn cảnh giới lớn, bốn cấp bậc là Linh Cực Cảnh, Thiên Cực Cảnh, Đạo Cực Cảnh và Đế Cực Cảnh. Cực đan cũng chia ra bốn cấp bậc, đó là cực đan cấp Thiên, cực đan cấp Địa, cực đan cấp Huyền và cực đan cấp Hoàng".  

 

"Linh giả Cực Cảnh hướng tới mức độ cao nhất của thân xác, ngưng tụ ra thần đạo thể văn hay còn gọi là thần đạo. Linh giả Cực Cảnh có thể ngưng tụ tối đa chín đạo thần văn để bổ trợ cho thể xác, là một thân xác mạnh mẽ, rắn chắc hơn sau khi dung hợp với pháp thân".  

 

"Thiên giả Cực Cảnh thì hướng tới mức độ cao nhất của huyết mạch. Huyết mạch này chỉ khí huyết và kinh mạch. Sau khi thân xác hình thành chín đạo thần văn, huyết mạch sẽ bùng nổ hơn, võ giả sẽ mạnh hơn".  

 

"Tôn giả Cực Cảnh hướng tới mức độ cao nhất của võ tâm. Bước này rất huyền diệu, chủ yếu là phụ thuộc võ tâm của võ giả thiên về khía cạnh gì".  

 

"Đế giả Cực Cảnh hướng tới mức độ cao nhất của ý chí, ý chí mạnh mẽ sẽ dẫn tới sự cải tạo hồn phách của bản thân...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Những thứ này ngươi đã thuộc nằm lòng rồi, nhưng hơn hết ngươi phải biết rằng mình cần phân tích sâu để hiểu rõ bản chất bên trong".  

 

"Mức độ cao nhất của thân xác, huyết mạch, võ tâm, ý chí nhìn thì có vẻ không cần sự hỗ trợ của đan sư và đan dược, nhưng cực đan sư chiếm vai trò vô cùng quan trọng. Đây chính là hiểu rõ bản chất bên trong mà ta nói. Thực chất đan sư là một người thầy thuốc, phải nhận biết được đan dược, hơn hết là đọc được cảnh giới võ đạo!"  

 

Sau khi nói những điều này, Tần Ninh bắt đầu hỏi: "Mặc Nhi, theo ngươi thì cực đan sư nên hướng tới mức độ cao nhất của cái gì?"  

 

Trần Nhất Mặc suy tư, chốc lát sau trả lời: "Mức độ cao nhất của đan dược phụ thuộc vào khả năng điều phối dược liệu và thủ pháp luyện chế của đan sư, tất cả đều cần đạt đến trình độ hoàn hảo nhất. Năm xưa, con nhớ đan dược do sư tôn luyện chế được võ giả Trung Tam Thiên tôn sùng là thần đan vì sư tôn hướng tới sự hoàn hảo".  

 

"Mà muốn hoàn hảo thì đan sư cần phải liên tục mài giũa bản thân, hoặc sinh ra đã có năng lực luyện đan trời phú!"  

 

Trần Nhất Mặc thật thà trả lời. Giờ phút này, hắn ta trong bộ y phục trắng mới thật sự giống một Mặc Hoàng tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn.  

 

Bàn về đan đạo thì hắn ta thấy gần như không có ai trên thế gian này giỏi hơn mình.  

 

Hừm, trừ sư tôn ra! Chẳng qua sư tôn thuộc dạng thiên tài thích chơi xỏ lá, sư tôn có nhiều trải nghiệm và giàu kinh nghiệm hơn hắn ta, hắn ta mà cũng mày mò nhiều con đường thì chắc gì đã thua kém sư tôn.  

 

Mặt trăng lơ lửng trên trời, hai sư đồ một hỏi một đáp, lướt qua hết câu này đến câu khác.  

 

Có lúc Trần Nhất Mặc hỏi, Tần Ninh trả lời, có lúc Tần Ninh hỏi, Trần Nhất Mặc trả lời. Dần dần, Trần Nhất Mặc đã nói nhiều hơn.  

Có lẽ vì phải sống một mình một cõi với ba con chó vàng trong Diêm Môn suốt bốn trăm năm nên đã khiến cho Trần Nhất Mặc hơi tâm thần, nhưng Tần Ninh thích hắn ta điên điên khùng khùng hơn là những khi đồ đệ trầm lặng, u uất.  

 

Ít ra việc nói nhiều sẽ giúp hắn ta nghĩ thoáng hơn, không còn tự trách bản thân nữa.  

 

Dù thế nào đi nữa thì kiểu gì Trần Nhất Mặc cũng đổ mọi trách nhiệm về cái chết của Linh Thư và Lý Thanh Huyên lên đầu mình. Tin tức ấy là một cú sốc quá lớn đối với hắn ta.  

Advertisement
';
Advertisement