Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Mấy người Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư, Linh Thược đều vô cùng hoảng sợ.  

 

"Cút!"  

 

Một tiếng rống giận đột nhiên vang lên, bụng hổ trực tiếp bị mổ ra, cả người Thần Tinh Dịch dính toàn thịt vụn chui ra ngoài.  

 

"Muốn ăn ta?  

 

Ngươi xứng sao?"  

 

Thần Tinh Dịch nắm chặt hai quả đấm, quanh thân có khí Huyền Hoàng chuyển động.  

 

"Đừng lo lắng".  

 

Thần Tinh Dịch cười ha ha nói: "Ta ấy mà, từ trước đến giờ đều không sợ chết, hơn nữa đừng thấy dáng vẻ ta đẹp trai, không người nào có thể bì nổi, ta cũng không phải chỉ có mỗi cái mã đẹp thôi đâu".  

 

"Lên đường!"  

 

Mấy bóng người tiếp tục tiến về trước.  

 

Cứ như vậy, sau khi bọn họ tiến vào bên trong Xích Hỏa Thiên Sơn khoảng mười mấy ngày, cuối cùng đã đi tới dưới chân một ngọn núi cao.  

 

Xung quanh ngọn núi này có có từng bậc thang ngoằn ngoèo dẫn lên đến tận tầng mây.  

 

Mà ở xung quanh chân núi lại khắc rất nhiều chữ.  

 

"Đại Tiên Sư!"  

 

Ba chữ to vờn quanh bốn bề.  

 

"Đại Tiên Sư?  

 

Có ý gì?"  

 

Lúc này trông Thần Tinh Dịch cũng có vẻ tiều tụy.  

 

Sắc mặt hắn ta tái nhợt nhìn Linh Thược, ngay sau đó mở miệng nói: "Nghe nói khí thuật của Khúc Phỉ Yên gần như bằng tiên, chế tạo thần binh lợi khí giỏi nhất toàn bộ Trung Tam Thiên, thậm chí còn có thể chế tạo ra thiên nguyên khí Vương cấp!"  

 

Thiên nguyên khí Vương cấp! Số thiên nguyên khí Vương cấp tồn tại ở Trung Tam Thiên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là còn có thể chế tạo ra được.  

 

"Vì vậy ở bên trong Xích Tiêu Thiên, nàng được gọi là Đại Tiên Sư".  

 

"Chúng ta đi lên kiểu gì?"  

 

Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Đi lên sao?  

 

Nếu đi theo những bậc thang vòng quanh núi này, chỉ sợ cũng phải cần... một vài ngày đi?"  

 

"Vậy cũng phải đi!"  

 

Linh Thược nói: "Chưa bao giờ có người nào có thể bay thẳng lên trời cả, đến địa bàn của Đại Tiên Sư, người nào dám thử đều phải chết hết ở độ cao trăm dặm, ngàn trượng hoặc là vạn trượng".  

 

 

 

Nghe thấy vậy, mấy người đều ngẩng đầu nhìn đỉnh núi nấp trong mây mù kia, không rét mà run.  

 

Advertisement
';
Advertisement