Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Khóe môi Hứa Huyền Diệp co rúm.  

 

Thần Tinh Dịch tiếp tục cất lời: "Ta biết bây giờ ngươi vẫn không tin bọn ta, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ biết thôi".  

 

"Vị Thời Thanh Trúc này là sư nương của bọn ta, cũng là chị dâu của ngươi đấy. Nếu bọn ta ở lại Xích Tiêu Thiên thật thì ta, Nhất Mặc, Nhàn Ngư, ba người bọn ta thì không sao nhưng sư nương thì ngươi phải tiếp đãi cho đàng hoàng".  

 

"Cho dù không tin bọn ta nhưng tốt nhất là ngươi đừng tỏ ra có ác ý với bọn ta, ít nhất trong tương lai ngươi sẽ không phải hối hận”.  

 

Hứa Huyền Diệp không nói không rằng.  

 

Đương nhiên hắn ta không thể nào bị thuyết phục chỉ với dăm ba câu của mấy người này rồi.  

 

"Nếu như các ngươi thật sự đáng tin thì có thể sau này ta sẽ cho các ngươi gặp mặt Khúc Phỉ Yên, có lẽ con bé sẽ hỏi được vài điều, có lẽ các ngươi sẽ lấy được sự tín nhiệm của nó".  

 

Hứa Huyền Diệp thú thật: "Thành thật mà nói, những năm gần đây không ít người giả mạo ca ca ta trở về đâu, có đến mấy người nhà họ Hứa bọn ta đều không phân biệt được nhưng Khúc Phỉ Yên lại có thể nhìn thấu".  

 

"Là đệ tử của huynh trưởng ta, giữa con bé và huynh trưởng... có một bí mật mà người ngoài không thể nào biết".  

 

Thần Tinh Dịch và Trần Nhất Mặc gật đầu, Lý Nhàn Ngư cũng định gật đầu nhưng đột nhiên khựng lại.  

 

Tự nhiên hắn gật đầu làm gì?  

 

Chắc chắn Thần Tinh Dịch và Trần Nhất Mặc cảm thông sâu sắc với câu nói vừa nãy của Hứa Huyền Diệp, hắn ta có đâu mà gật?  

 

Bên Thời Thanh Trúc, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch và Lý Nhàn Ngư không thành công. Một bên khác, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên cùng với mấy người Phong Vô Khuyết cũng không thất bại.  

 

Thành công ư?  

 

Không! Là ngay cả việc Phong Thiên Tông ở đâu cũng không tìm được! Bắc Tuyết Thiên nằm ở cực bắc của vùng đất Cửu Đại Thiên, khí hậu rét lạnh hơn các Thiên Vực họ từng đi rất nhiều.  

 

Mà Phong Thiên Tông lại nằm ở cực bắc của vùng đất Bắc Tuyết Thiên, quả thật là lạnh đến đóng băng.  

 

Lúc này, tại vùng bắc của Bắc Tuyết Thiên, từng con sông băng và núi tuyết trải dài khắp mặt đất, nơi đâu cũng một màu trắng tinh khôi của tuyết, là một phong cảnh đẹp đến nỗi người ta phải trầm trồ nhưng cũng khiến họ run lẩy bẩy vì lạnh lẽo.  

 

Giữa một dãy núi băng có mấy bóng người đi cùng nhau.  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy đầm dài nhung màu trắng, làn da trắng muốt như tuyết càng hiện rõ giữa tiết trời nơi đây.  

 

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng mặc nhung y dày cộm.  

 

Không mặc dày không được! Lạnh run người! Không mặc dày thế này thì kể cả những người nằm trong nhóm ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã như họ cũng thấy lạnh.  

 

Lúc này, bóng dáng Phong Vô Khuyết chạy từ phía trước trở về, cầm bản đồ với gương mặt đầy lo lắng.  

 

"Sao thế?"  

 

Lý Huyền Đạo tiến lên hỏi.  

 

Phong Vô Khuyết lắc đầu.  

Advertisement
';
Advertisement