Những ngày qua, bọn hắn đã đi giữa cái nơi ngập trong băng tuyết này không biết bao nhiêu vòng, gặp không biết bao nhiêu là khó khăn, đã thế còn đụng phải vô số tuyết thú có sức chiến đấu rất cao. Nếu không có vị cường giả cảnh giới nhị biến Phong Vô Khuyết này thì không khéo mấy người họ đã chết đi sống lại mấy lần luôn quá.
Hơn nữa, lúc trước sau khi tiến vào Bắc Tuyết Thiên và dò la tin tức, bọn hắn mới phát hiện ra một điều.
Tên tuổi của Chiêm Ngưng Tuyết tại Bắc Tuyết Thiên này quả thật không khác gì thần linh, cao cao tại thượng.
Điều này làm cho bọn họ thấy việc gặp mặt Chiêm Ngưng Tuyết trở nên khó hơn bao giờ hết.
"Hay là...", giờ phút này, Lý Huyền Đạo lên tiếng: "Chúng ta mở thư ra xem trước thử?
Biết đâu sư tôn lường trước chúng ta sẽ gặp khó khăn nên đưa ra chỉ thị cho chúng ta trong bức thư thì sao!"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy đều chậm rãi gật đầu.
Ngay lập tức, Diệp Viên Viên lấy bức thư ra và cởi bỏ phong ấn, nhưng ngay khi nhìn vào bức thư, Diệp Viên Viên lại hơi sửng sốt, ngẩn ra tại chỗ.
"Sao vậy?"
Sau khi Vân Sương Nhi nhận lấy bức thư cũng sửng sốt, thì thào: "Không ngờ lại... trống không?"
"Không thể nào!"
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng tiến lên xem nội dung trên bức thư, cả hai người đều cực kỳ thảng thốt.
Bức thư trống không thật! Giờ phút này, Diệp Viên Viên như nghĩ đến điều gì, mặt mũi bỗng trở nên hoảng hốt.
"Về mau!"
Nghe thấy lời này của Diệp Viên Viên, ai nấy đều sửng sốt.
"Lập tức trở về!"
Diệp Viên Viên lại cất tiếng: "Bị chàng ấy lừa rồi!"
Bị lừa rồi?
Giờ phút này, sắc mặt của ba người Vân Sương Nhi, Lý Huyền Đạo và Phong Vô Khuyết cũng khó coi thấy rõ.
"Chết tiệt!"
Lý Huyền Đạo thầm mắng một tiếng.
"Đi mau!"
Mấy người không nói hai lời, lập tức vòng về lại.
Diệp Nam Hiên cầm đao đứng tại chỗ, nét mặt đờ đẫn.
Họ bị lừa rồi?
Bị ai lừa?
Sư tôn sao?
Lừa gạt cái gì?