"Ngươi chắc đây là bức tượng hả?
Cái lông này mềm thật đó".
"Đúng vậy, thật quái lạ...", hai người ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của bức tượng.
Chẳng biết từ lúc nào mà đôi mắt nhắm chặt kia lại mở ra quan sát hai người họ.
"Hì hì, chào nha".
Bỗng nhiên bức tượng mở miệng nói tiếng người.
"Mẹ ơi!"
"Mụ nội ơi!"
Hai người đệ tử kia nhanh chóng bị dọa chết khiếp.
"Ha ha ha...", bộ lông trên người bức tượng run lên, cười to nói: "Ôn Hiến Chi, ông đây thắng rồi, nhanh lên, trái cây kia là của ta!"
Lúc này, bên trong sơn cốc có một người giậm chân đi ra.
Người nọ trông khoảng tầm hai mươi, dung mạo yêu nghiệt tuấn tú, đôi mắt kia thoáng hiện lên tia sáng nâu đen, trông cực kỳ độc đáo.
Đó là một người thanh niên vô cùng điển trai quyến rũ.
"Chậc!"
Người thanh niên nọ bĩu môi, bất mãn nhìn vào hai người đệ tử kia nói: "Hai tên các ngươi kêu to vậy làm gì?"
"Đây rõ ràng là một con chó còn sống mà, sao lại có thể cho rằng đó là bức tượng!"
"Ôn tông chủ".
"Ôn tông chủ!"
Hai vị đệ tử kia quỳ rạp xuống đất, một người trong đó nhanh miệng nói: "Ôn tông chủ, người nhà họ Cố đánh tới đây ạ, Dương tông chủ đã dẫn người đi ngăn địch rồi, đặc biệt sai ta đến đây mời Ôn tông chủ xuất quan".
"Biết rồi biết rồi".
Người thanh niên ấy đúng là Ôn Hiến Chi.
Đã qua nhiều năm vậy rồi mà Ôn Hiến Chi vẫn trông trẻ trung như vậy.
Trong đám đệ tử của Tần Ninh.
Dương Thanh Vân trông như công tử quyền quý, đẹp trai ngời ngời, liếc mắt một cái là biết đó là chính nhân quân tử.
Nhưng Ôn Hiến Chi lại trông khá lẳng lơ, đây ít nhiều cũng liên quan tới việc Ôn Hiến Chi là một vị ngự thú sư.
Diệp Nam Hiên lại đẹp trai theo kiểu đàn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!