Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Còn về phần Thạch Cảm Đương, nếu phải nói thì được cái mã, trông hắn ta như công tử nhà giàu kiêu căng ngạo mạn vậy.  

 

Đương nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.  

 

Lúc này, Ôn Hiến Chi nhìn về phía hai người họ, nói: "Được rồi, Dương Thanh Vân làm được, chỉ là một tên Cố Dương mà thôi, chẳng là cái gì cả!"  

 

"Các ngươi đừng vội, nói người ngăn địch như nào thì ngăn địch thế ấy đi!"  

 

"Ta đi ra ngay đây".  

 

Nghe vậy, hai vị đệ tử sửng sốt.  

 

"Ôn tông chủ...", "Được rồi, ta nói ta biết rồi, các ngươi đi đi, đi nhanh chân lên".  

 

Ôn Hiến Chi thúc dục nói.  

 

Đợi đến khi hai người họ đi rồi, Ôn Hiến Chi mới nhìn về phía Ngự Thiên Giảo nói: "Chó ngu, sẵn sàng chưa?"  

 

"Ngươi gọi ta một tiếng chó ngu nữa thử xem?"  

 

Phệ Thiên Giảo mắng: "Ông đây trước kia là linh thú bạn sinh của sư phụ ngươi, là linh thú khế ước đấy, ngươi là cái thá gì?"  

 

"...", "Chó ngu!"  

 

"Gào...", Phệ Thiên Giảo nhe răng trợn mắt, bộc lộ sự bất mãn của mình.  

 

"Nể mặt ngươi à?"  

 

Hai tay Ôn Hiến Chi kết ấn, ngay sau đó, Phệ Thiên Giảo biến sắc, cơ thể rơi phịch xuống đất, nó nghẹn ngào, ánh mắt nhìn Ôn Hiến Chi tràn ngập tức giận.  

 

"Sẵn sàng!"  

 

Phệ Thiên Giảo cứng đầu cứng cổ nói: "Ngươi đợi đấy".  

 

"Chậc!"  

 

Ôn Hiến Chi không quan tâm nói: "Ngự thú sư là ngự thú sư, ta là sư, ngươi là thú, là ta khống chế ngươi, hiểu chưa?"  

 

"Nếu đã sẵn sàng thì xuất phát thôi!"  

 

Ôn Hiến Chi vung tay lên.  

 

Phệ Thiên Giảo kêu lên.  

 

Bên trong sơn cốc, nháy mắt từng con nguyên thú chen chúc nhau đi ra, nhìn qua không dưới mấy trăm con.  

 

Trong ấy thậm chí còn có hơn mười con nguyên thú có thực lực Biến Cảnh, lúc này chúng lần lượt xuất hiện, trông oai phong lẫm liệt.  

 

"Nuôi thú ngàn năm, dùng thú một lần!"  

Advertisement
';
Advertisement