Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Thạch Cảm Đương lập tức giận dữ trong bụng, khổ nỗi đang ở địa bàn của người ta nên dù có muốn cãi cũng phải ngậm mồm lại. Hắn ta cười mà môi giật giật, không dám trả lời.  

 

“Nhưng đúng là trừ ta ra, không còn ai biết về chuyện thân xác. Ngươi có thể nói, ít nhất vẫn chứng minh được dù không phải đệ tử của sư tôn ta thì vẫn có quen biết với sư tôn ta”.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết lập tức hỏi: “Ngươi nói Tần Ninh đó là sư tôn của ngươi mà đúng không?  

 

Ta sẽ đi gặp hắn với ngươi, xác minh là biết thôi”.

Thế là xong! Thạch Cảm Đương lập tức mừng thầm trong bụng.  

 

Lão tử đâu cần biết ngươi có phải sư tỷ của ta không?  

 

Lão tử chỉ cần biết sau khi thấy Tần Ninh sư tôn ta, ngươi có dám động vào một cọng tóc của ta không. Mẹ kiếp, làm thử ta xem?  

 

Bà cô chết tiệt! Tỷ tỷ của bà cô chết tiệt! Tóm gọn một câu thôi: Chó cậy thế người!   

 

“Tỷ tỷ, tỷ muốn ra ngoài sao?”  

 

Chiêm Tuyền Vũ cũng nhận ra có điều không đúng.  

 

Thạch Cảm Đương vừa đề cập tới thân xác là tỷ tỷ đã quyết định kiểm chứng rồi ư?  

 

Mấy vạn năm qua, tỷ tỷ chưa bước chân ra khỏi Bắc Tuyết Thiên bao giờ! Chiêm Ngưng Tuyết đi tới trước đại điện, phẩy tay một cái rồi mở miệng nói: “Phải đi xem mới được”.  

 

Vù vù... Một tiếng vù vù vang lên, chỉ thấy một loạt phi cầm trắng như tuyết vỗ cánh bay tới, chậm rãi đáp xuống trước cung điện băng.  

 

Con thiên nguyên thú trắng muốt cầm đầu kia càng kinh người hơn nữa.  

 

Những con phi cầm trắng như tuyết này có bộ lông trắng tinh khôi, cao khoảng trăm trượng, có hình dáng giống đại bàng nhưng là đại bàng lông trắng.  

 

Đây là Bắc Tuyết Vân Bàng - thiên nguyên thú có một không hai của Bắc Tuyết Thiên.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết vẫy tay, con Bắc Tuyết Vân Bàng đi đầu lập tức cúi người xuống.  

 

Nàng ta cất bước, tiến về phía thân Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu.  

 

Hai người Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương cũng đồng loạt bước lên trước.  

 

Nhưng ngay lúc đó, Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu sải rộng cánh, bùng nổ sát khí toàn thân, khí băng tuyết suýt chút nữa đã làm Thạch Cảm Đương chết rét.  

 

“Đậu má!”  

 

Thạch Cảm Đương ngây ra như phỗng.  

 

“Vân Thượng, yên nào...”, Chiêm Ngưng Tuyết quát.  

“Con chim ngu ngốc này...”, Thạch Cảm Đương lầm bầm: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ kêu nhị sư huynh của ta cưỡi ngươi!”  

 

Chiêm Tuyền Vũ hỏi lại: “Ngươi lầm bầm cái gì đấy?”  

 

“Không có gì, không có gì...”, Chiêm Tuyền Vũ giải thích: “Con Bắc Tuyết Vân Bàng cầm đầu này tên là Vân Thượng, năm xưa được sư tôn của tỷ tỷ ta thu phục. Suốt mấy năm qua, trừ tỷ tỷ ta ra thì không ai có thể ngồi lên lưng nó đâu”.  

Advertisement
';
Advertisement