Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nghe vậy, hai chân Thạch Cảm Đương tức thì nhũn ra.  

 

Đắc tội đại ca rồi! Ba người ngồi lên hai con Bắc Tuyết Vân Bàng rời đi, biến mất giữa thiên địa mờ mịt này.  

 

Tuy nhiên, không lâu sau khi xuất phát, Chiêm Ngưng Tuyết lù lù xuất hiện trên lưng Bắc Tuyết Vân Bàng mà Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương đang ngồi như một con ma.  

 

Không hiểu sao khi nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng Thạch Cảm Đương lại thấy bồn chồn.  

 

Nữ nhân... đúng là sinh vật đáng sợ mà!   

 

“Kể ta nghe những chuyện sư tôn Tần Ninh trong lời ngươi đã làm những năm qua đi...”, Chiêm Ngưng Tuyết chậm rãi ngồi xuống, đưa lưng về phía Thạch Cảm Đương rồi từ tốn cất lời.  

 

“Dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì ngươi biết gì, hiểu gì cũng phải nói ra bằng hết”.  

 

Thạch Cảm Đương nghe xong bèn kể: “Năm xưa, ta còn là một thiếu niên, thiên phú xuất chúng, tướng mạo đường hoàng, đang...” “Ta bảo ngươi kể về Tần Ninh cơ mà”.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết cảnh cáo: “Còn ăn nói linh tinh nữa cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!”  

 

Thạch Cảm Đương lập tức tái mặt.  

 

“Khi đó còn là một thiếu niên, bắt gặp Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân thu ta làm đồ đệ...”, ở bên này, ba người Ngưng Tuyết, Chiêm Tuyền Vũ và Thạch Cảm Đương cưỡi Bắc Tuyết Vân Bàng bay về phía Vô Tương Thiên. Một bên khác, Tần Ninh cũng dẫn mọi người tiếp tục lên đường.  

 

Thật ra với thực lực hiện tại, từ Thương Vân Thiên đến Vô Tương Thiên chỉ mất chưa đến một ngày.  

 

Có điều, Tần Ninh lại ra lệnh đi nửa ngày thì phải nghỉ ngơi nửa ngày, bởi vậy mà đã hai ngày trôi qua nhưng họ vẫn chưa đến Vô Tương Thiên.  

 

Dọc đường, các vị đệ tử và phu nhân đều tập trung về một chỗ trò chuyện về việc tu luyện, có ôn lại chuyện cũ.  

 

Cứ thế, sang ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng bước vào vùng đất Vô Tương Thiên.  

 

Mới vừa đi vào vùng đất Vô Tương Thiên thì có mấy đốm sáng nhấp nháy trên trời, mấy chục con phi cầm xông tới. Nhìn kỹ lại sẽ thấy người đi đầu chính là Thần Tinh Dịch.  

 

Chỉ là, bên cạnh Thần Tinh Dịch có một nữ tử trẻ trung.  

 

Dáng người yểu điệu và trang nhã, vòng eo thon thả, cách ăn mặc rất táo bạo, ai vừa mới liếc qua cũng bị thu hút bởi khe ngực sâu kia.  

 

Nữ tử này nom khoảng chừng hai mươi tuổi, ngoại hình quyến rũ, đôi gò bồng đào đầy đặn ấy khiến người ta khó lòng bỏ qua...  

 

“Sư tôn!”  

 

Thấy đám người Tần Ninh đến, Thần Tinh Dịch kích động reo lên.  

 

Hắn ta dẫn nữ tử đi lên Cửu Anh, cười hỏi: “Sư tôn, sao người tới chậm thế ạ?”  

Advertisement
';
Advertisement