Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.  

 

Khuôn mặt của Hứa Huyền Diệp méo mó không ngừng, dần dần hóa thành mặt của Ô Minh Viêm, sau đó lại chuyển sang mặt của Hứa Huyền Diệp.  

 

Cuối cùng, cơ thể của Hứa Huyền Diệp chia làm hai phần, một phần là Hứa Huyền Diệp, phần còn lại là Ô Minh Viêm.  

 

Cứ như thể hai người đã nhập làm một vậy.  

 

Giọng của Ô Minh Viêm vang lên, hắn ta nói tiếp: "Tần Ninh, ta biết không gì có thể làm khó được ngươi, nhưng mà... ta dành hàng ngàn năm để hợp nhất với cơ thể Hứa Huyền Diệp, hồn phách của hai chúng ta đã nằm trên cùng một thể xác rồi, ngươi mà giết ta?  

 

Hắn sẽ chết đấy!"  

 

"Tần Ninh, ngươi muốn tự sát hay bị ta giết, hay là... bị đệ đệ của ngươi giết nhỉ?"  

 

Cổ Ôn Uyển nhìn về phía Tần Ninh, hét lên đầy xé lòng: "Trần Nhi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?"  

 

Thấy Tần Ninh có vẻ không hề kinh ngạc chút nào như thể đã biết từ trước, Ô Minh Viêm hỏi: "Ngươi biết trước rồi à?"  

 

Tần Ninh vẫn chẳng nói chẳng rằng.  

 

Ô Minh Viêm cười phá lên: "Tần Ninh, ngươi đúng là trọng tình trọng nghĩa mà, đây là thứ bó buộc nhất đối với cường giả đấy! Không ngờ ngươi lại quan tâm đến hắn như vậy, ha ha ha ha..", bấy giờ Diệp Chi Vấn mới chầm chậm cất lời: "Nếu hắn không trọng tình trọng nghĩa thì ngươi đã chết từ đời nào rồi!"  

 

Ô Minh Viêm cười cợt: "Nói vậy nghĩa là ta cược đúng rồi à?  

 

Cái này phải đa tạ Diệp tiên sinh rồi!"  

 

Diệp Chi Vấn hừ lạnh một tiếng.  

 

Sắc mặt của hai phu phụ Cổ Ôn Uyển, Hứa Vân Đỉnh đều vô cùng khó coi.  

 

Lúc này, tâm trạng Khúc Phỉ Yên vô cùng sốt ruột.  

 

"Cút đi!"  

 

Một tiếng quát khẽ vang lên, Khúc Phỉ Yên nắm chặt tay lại, sát khí kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể.  

 

Trong chớp mắt, hai thanh kiếm khổng lồ nhập vào nhau, biến thành một thanh duy nhất.  

 

Thanh cự kiếm khổng lồ chém xuống một cách không nhân nhượng.  

 

Ầm... Bốn người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt nào dám chống cự, thân thể thụt lùi liên tục.  

 

Bóng dáng Khúc Phỉ Yên chợt lóe, nàng điều khiển một thanh trường kiếm lao vọt tới.  

 

"Yên Nhi, dừng tay!"  

 

Tần Ninh lạnh lùng ra lệnh.  

Advertisement
';
Advertisement