Ngay khi vầng hào quang màu vàng đáp xuống, ngay lập tức hóa thành một bàn tay lớn, đánh thẳng về phía Tạ Thanh và Tần Ninh, Tạ Thanh vung tay.
Chỉ trong nháy mắt, không gian hỗn loạn đã yên ổn trở lại, thậm chí, không gian bắt đầu kết tinh, từng mảnh tinh thể hợp lại làm một, hóa thành một con thần long bằng tinh thể, dưới vầng hào quang, thần long phát sáng rực rỡ.
“Cút đi”.
Tạ Thanh quát một câu.
Thần long tinh thể bay vút lên trời cao.
Ầm… Trời sụp đất nứt, bàn tay khổng lồ do người mặc áo vàng triệu hoán ra sụp đổ, ngay sau đó, thần long tinh thể đâm thẳng vào đám người áo vàng kia, há miệng cắn tên áo vàng vừa ra tay lôi xuống mặt đất.
Tạ Thanh vung tay, đuôi của thần long tinh thể ngưng tụ ra một sợi tơ, tên áo vàng kia bị thần long tinh thể cắn trúng, cơ thể hắn ta liên tục run rẩy, tinh khí toàn thân như một hồ nước bị tát cạn, hóa thành thây khô, chết oan chết uổng.
Tạ Thanh cầm sợi tơ màu vàng kia, đưa cho Tần Ninh.
“Cắn nuốt nó đi!”
Tạ Thanh nói: “Khôi phục thực lực!”
Tần Ninh gãi đầu, lúng túng nói: “Cắn nuốt huyết mạch, còn chưa bắt đầu…”
“Hả?”
Tạ Thanh sửng sốt, sau đó nói: “Ồ, số mệnh của con còn chưa kết thúc hả…”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, cha của con không được tích sự gì cả, nhưng riêng việc cắn nuốt huyết mạch thì đúng là thành thạo, so với ta…”
Còn so sánh với nhau cơ à?
Người cũng thích nói đùa đấy.
Tạ Thanh nói xong liền quấn sợ tơ kia lại, biến nó thành một cái chén nước màu vàng, đưa tới bên miệng Tần Ninh: “Khí huyết của một Thiên Tiên đó, con mau uống đi”.
Bị Tạ Thanh ép uống cho xong ly nước, Tần Ninh choáng váng.
“Quá cường đại, con sẽ bị nổ tung mất!”
“Không đâu”.
Tạ Thanh chắc như đinh đóng cột: “Có ta ở đây, con sợ cái gì?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, thần long tinh thể đã xông tới trước mặt ba vị Thiên Tiên và mười hai vị Địa Tiên còn lại.
Bên trong khu vực bị phong ấn, tiếng kêu thảm thiết không ngớt bên tai.